“Mày đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị giới nghiêm hả?” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng khinh bỉ, “Cùng lắm thì bọn mình về trường là được chứ gì?”Thủy An Lạc có thể cảm nhận được tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn hôm nay không được tốt cho nên không hề phản đối mà đi theo cô nàng.Khi bọn họ tới nơi cũng là lúc đông đúc nhất, có rất nhiều người đang ăn nướng ngoài trời.
Vất vả lắm bọn họ mới tìm được chỗ ngồi, chọn đồ xong liền chờ đồ được mang lên.“Tao bảo này, giờ mày với Sở tổng nhà mày đã làm hòa rồi, sao còn chưa chịu tái hôn thế?” Kiều Nhã Nguyễn vừa uống bia vừa hỏi.“Anh ấy đã cầu hôn đâu.” Thủy An Lạc nói với giọng điệu đương nhiên, bởi vì vấn đề sức khỏe nên cô mới đi mua một cốc trà sữa nóng gần đó về.
Kiều Nhã Nguyễn cũng biết kỳ kinh của cô cho nên không bắt cô phải uống bia với mình.Kiều Nhã Nguyễn rất hâm mộ kỳ kinh nguyệt của Thủy An Lạc, bởi vì cô không bị đau bụng, chẳng giống phụ nữ gì cả.“Mày thôi chảnh chó đi, chờ đến lúc Sở tổng nhà mày đi mất thì mày cứ ngồi đấy mà khóc.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng mở miệng nói.“Xì, tao đi toilet cái đã.” Thủy An Lạc nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đứng dậy đi tìm toilet.Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục uống bia.
Thấy Thủy An Lạc hạnh phúc như vậy, cô cũng muốn yêu đương.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, cô lại nhớ đến Phong Phong, sau đó sẽ nhớ đến cảnh anh ta thiếu chút nữa bóp chết cô ở cửa phòng bệnh, đây là chuyện cô không tài nào quên được.Trên đường trở về, Thủy An Lạc đi ngang qua cầu vòm lại nhìn thấy người họa sĩ kia đang đứng vẽ trên cầu.Thủy An Lạc hơi sững sờ, từ từ cất bước tới.
Người họa sĩ kia đang vẽ tranh cho một đôi tình nhân, tay trái của ông ta đang bị thương nên chỉ có thể dùng tay phải.
Thủy An Lạc nhìn ông ta vẽ xong bức tranh kia, cặp tình nhân kia đưa tiền rồi đi.
Thủy An Lạc thấy không nhiều lắm, hình như chỉ khoảng hai ba mươi tệ.Thủy An Lạc bước qua ngồi xuống băng ghế, người họa sĩ đang sắp xếp lại bàn vẽ của mình, có vẻ như cảm nhận được có người ngồi xuống nên mới mở miệng nói: “Muốn vẽ chân dung” Chưa dứt lời liền nhìn rõ cô gái đang ngồi trước mặt, “Là cô à?”“Vẽ cho tôi một bức đi.” Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, mở miệng nói.Họa sĩ gật đầu, chỉnh trang lại bàn vẽ của mình xong liền bắt đầu vẽ Thủy An Lạc.Thủy An Lạc nâng cằm, nhìn người họa sĩ đang chăm chú vẽ, “Chú định ở lại thành phố này bao lâu?”“Có thể là đến mai, hoặc là ngày kia.” Người họa sĩ nọ nói.Thủy An Lạc khẽ gật đầu, ánh mắt một lần nữa rơi vào chiếc túi đựng tranh của ông, “Cái đó, rất quan trọng với chú à? Bạn cháu nói chú vì bảo vệ nó nên mới bị thương?”Thủy An Lạc nói xong, nhận thấy thân thể người họa sĩ hơi run lên một cái, cô vội vàng mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi, cháu không cố ý.”Vật đó, hẳn là do một người rất quan trọng tặng cho ông ấy.Người họa sĩ cúi xuống nhìn túi đựng tranh của mình, sau đó cầm cục tẩy lên chà qua những nét vẽ sai rồi tiếp tục vẽ.“Đúng vậy, rất quan trọng, tôi muốn mang theo nó đi khắp mọi ngóc ngách trên đất nước này.”Tâm trạng Thủy An Lạc bỗng dâng lên một cảm giác thê lương.“Thành phố A thì sao, chú đã ngắm hết rồi sao?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.Người họa sĩ kia dừng lại, rồi lại tiếp tục động tác trên tay: “Thành phố A là quê hương của cô ấy.
Cô ấy quen với nơi này hơn tôi.
Chẳng qua là vì quá nhớ cô ấy nên tôi về thăm một chuyến thôi.”Cô ấy, hẳn là người phụ nữ đã tặng ông ấy túi đựng tranh kia.------oOo------.