Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối dỗ cho nhóc ngủ, không tiếp tục quấy rầy Sở Ninh Dực gọi điện thoại nữa.Tiểu Bảo Bối tập đi bộ nguyên cả một tối, nên vào lúc này vật vã không bao lâu đã dần chìm vào giấc ngủ.Tiểu Bảo Bối ngủ rồi, đúng lúc Sở Ninh Dực cũng cúp điện thoại.Thủy An Lạc không nhịn được mà tò mò lên tiếng hỏi: “Anh đi gặp Mặc Doãn sao?”Sở Ninh Dực hơi nhíu mày rồi đưa tay quăng điện thoại di động của mình cho Thủy An Lạc, sau đó đón lấy Tiểu Bảo Bối.Thủy An Lạc vội vàng đưa tay đón lấy chiếc di động, sau đó thì cứ thế nhìn anh ôm Tiểu Bảo Bối xoay người về phòng ngủ.“Vậy anh cho con đi ngủ đi, em đi nghỉ đây!” Thủy An Lạc nói xong định quay lại phòng của mình, không thể chỉ vì một chút không có tự trọng mà bị anh đuổi đi được.“Điện thọai anh đưa em là để em cầm chơi à? Tự nhìn đi!” Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.Thủy An Lạc hơi ngừng lại một chút, thật ra lúc đầu cô tưởng anh hết tay cầm điện thoại nên mới quăng cho mình thôi.Thủy An Lạc cúi đầu tò mò mở di động của Sở Ninh Dực ra xem.
Sở tổng cực kỳ tự tin vào bản thân mình cho nên di động của anh chưa bao giờ cài mật mã, vừa mở ra đã thấy màn hình nền là ảnh của Tiểu Bảo Bối đang chảy nước miếng nằm dưới đất.Đối với chuyện đích thân chụp hình cho con trai mình thì Sở Ninh Dực cực kỳ nhiệt tình, có vẻ như tương lai hai ba con có thể vì chuyện mấy cái ảnh này mà xảy ra đại chiến cũng nên.Đúng không?Khi Thủy An Lạc thấy tin nhắn hình trong hộp thư đến thì cô chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là thiên lôi cuồn cuộn đang nhè thẳng cái đầu của cô mà nện xuống.Quả nhiên anh đều biết cả.Hơn nữa góc chụp của bức hình này quá mức mập mờ.
Lúc ấy thật ra cô chỉ đang đấu tranh với cái tin nhắn uy hiếp bản thân mình mà thôi.Sở Ninh Dực cẩn thận đặt Tiểu Bảo Bối vào trong nôi, chân nhóc đá đá mấy cái rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.Sở Ninh Dực kéo chăn nhỏ qua đắp kín cho con trai.
Anh còn chưa đứng dậy thì đã lên tiếng nói: “Đứng lại cho anh!”Động tác xoay người muốn chạy của Thủy An Lạc nhất thời cứng ngắc như bị người ta điểm huyệt đạo, ngay cả biểu cảm nơi khóe miệng cũng trở nên cứng đờ.Sở Ninh Dực từ từ đứng dậy đi ra ngoài.
Thủy An Lạc vẫn giữa nguyên động tác mũi chân chạm đất như cũ, môi của cô mím lại thật chặt, như thể đang nghĩ xem cô có nên liều mạng chạy trốn hay không.Nhưng Thủy An Lạc còn chưa tính ra được kết quả thì cả người đã bị Sở Ninh Dực tha về.Cạch...Bịch...Thanh âm cũng không lớn lắm đâu nha ~!Cái trước là tiếng cửa bị đóng lại.Cái sau là tiếng người cô bị đập vào tường khi bị dồn tường.Mà đứng phía trước cô thì chính là cái người chẳng chút nhân tính nào đang dồn tường cô kia.Sở Ninh Dực nắm lấy cằm của Thủy An Lạc, sau đó quay trái quay phải nhìn: “Anh nói cái đầu này của em đúng thật là...”“Lại bảo chỉ có H20 không thôi chứ gì, chẳng có gì thú vị cả.” Thủy An Lạc gà chết không sợ nước sôi cãi lại.“Không, lần này anh không nói cái đó!” Sở Ninh Dực cúi đầu cắn lên đôi môi của cô một cái: “Cái đầu này của em đúng là không phụ cái họ của mình!”Họ của cô?Cô họ gì ý nhỉ?Thủy An Lạc bỗng ngu người, hoàn toàn không nhớ ra họ của mình là gì.Thủy An Lạc, họ của cô chính là thủy nha!Má!Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc lập tức trợn trừng, đây chẳng phải đang nói trong đầu cô toàn là nước thôi sao?Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng nổi nóng vừa ngốc vừa đáng yêu của cô thì tâm tình liền tốt hơn, nhưng sắc mặt vẫn đen sì như cũ.“Tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn hả? Ừ ~” Sở Ninh Dực kề sát vào môi của Thủy An Lạc.Hơi ngứa ngứa...Thủy An Lạc không nhịn được mà rụt cổ mình, cái chữ cuối cùng của anh vào lòng người quá khiến cô không hiểu sao có chút chột dạ.
Mặc dù Thủy An Lạc cũng chẳng biết trong lòng mình đang chột cái gì?“Chuyện ngoài ý muốn này là có nguyên nhân mà!” Thủy An Lạc cẩn thận lên tiếng, nhưng mà vì Sở Ninh Dực dựa vào quá gần cho nên toàn hộ hơi thở của cô đều bị anh thu hết vào miệng.------oOo------.