Thủy An Lạc đến phòng làm việc của Sở Ninh Dực, toàn bộ công ty đều đang tăng ca, Sở Ninh Dực không có ở đây.
Chú Sở nói anh đã họp với những cán bộ cao cấp của công ty cả một ngày rồi.Thủy An Lạc đặt hộp cơm xuống, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối và chiếc xe tập đi của cậu nhóc chậm rãi đi đến bên ngoài phòng họp, cẩn thận mở cửa ra, đặt Tiểu Bảo Bối vào trong xe tập đi, sau đó đẩy cậu nhóc vào trong, đóng cửa lại.Thủy An Lạc mỉm cười, sau đó xoay người đi về phía văn phòng của Sở Ninh Dực.
Nếu cô gõ cửa nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng Tiểu Bảo Bối thì khác.Tiểu Bảo Bối bị mẹ đẩy vào, cái đầu nhỏ xíu quay lại nhìn, có chút ngơ ngác.Mẹ đâu rồi?Mà trong nháy mắt cánh cửa phòng họp được mở ra, toàn bộ mọi ngườiđều sững lại, không thấy người đâu mà chỉ nghe thấy tiếng trẻ con bi bô nói.Sở Ninh Dực vốn đang nhíu mày nghe cấp dưới báo cáo, tai lại nghe thấy tiếng ê a của Tiểu Bảo Bối, anh liền ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy bé con đang đứng ở cửa.Tiểu Bảo Bối như cảm nhận được ánh mắt của ba mình, cái đầu nhỏ xíu đang nhìn cánh cửa quay lại, nhìn thấy ba một cái liền cất tiếng gọi: “Bạ bạ~”Tiểu Bảo Bối vừa gọi vừa cưỡi ngựa yêu của mình phi tới.Vốn bình thường đã đáng yêu rồi, hôm nay còn được ăn bận rất bảnh chọe, cặp chân ngắn cũn cứ nhảy nhót như vậy khiến cho không khí của phòng họp thả lỏng không ít.Sở Ninh Dực đứng dậy, không đợi Tiểu Bảo Bối đến gần đã nhanh chóng bước qua bế cậu nhóc từ trong xe tập đi lên.Thằng bé tới đây, cũng có nghĩa là Thủy An Lạc đưa thằng bé đến.“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối được daddy nhà mình bế lên, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ ba mình, thân thiết gọi mãi.Tâm trạng u ám cả ngày trời của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng tốt hơn vài phần.“Nghỉ một tiếng, mọi người đi ăn cơm đi.”“Tống giám đốc, cổ phiếu đang tăng trở lại.” Đúng vào lúc Sở Ninh Dực định ra ngoài, trợ lý riêng của anh đột nhiên lên tiếng.Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bắt đầu kiểm tra lại số liệu trong laptop của mình.Cố Thanh Trần cũng nhìn vào máy tính của mình, nhưng không phải cô nhìn số liệu mà là xem tình hình dư luận hiện giờ.“Nửa tiếng trước, Phong Phong đã post một bài viết, mọi người thử đọcxem.” Cố Thanh Trần nói, tất cả mọi người đều bắt đầu mở trang web ra.[Trong những bệnh di truyền được phát hiện ra đến thời điểm hiện tại, không có bệnh nào có tên là “Đánh bạc” cả.]Một bài viết, ở nơi khác có lẽ không có tác dụng gì lớn, nhưng ở thành phố A lại đủ để xoay chuyển hoàn cảnh xấu trước mắt của Sở Thị.Trên đời này không có căn bệnh di truyền nào tên là “Đánh bạc” hết, con của người mê đánh bác không nhất định là dân cờ bạc.Sở Ninh Dực vươn tay với lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Phong Phong.Phong Phong khẽ cười: “Bài post đầu tiên của tôi ủng hộ cậu cũng không có tác dụng mấy, đây là công lao của bà xã cậu.”Lúc chuyện vừa mới xảy ra, anh đã post bài ủng hộ Sở Thị.
Lúc đó bài post của anh cũng nhận rất nhiều gạch đá, có điều anh cũng không để ý.
Nhưng anh không ý thức được rằng, dùng weibo của anh giải thích lại có tác dụng hơn việc ủng hộ kia.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang cười tủm tỉm nghịch ngón tay, trái tim lại cảm thấy mềm nhũn.“Tuổi trẻ đúng là tốt thật, tiếp xúc nhiều với internet hơn chúng ta, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn nhiều.” Một vị quản lý cao cấp mở miệng cười ha hả nói.
Công ty bọn họ đã giải thích trên mạng bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn bị chửi rủa, vậy mà chỉ cần một câu của Thủy An Lạc đã đủ để giải quyết hầu hết vấn đề.Cố Thanh Trần hơi cúi đầu, tuy không muốn nhưng lần này cô phải công nhận rằng Thủy An Lạc đã làm rất tốt.------oOo------.