Sự quan tâm dành cho Thủy An Lạc, anh đã sớm nhận ra.Nhưng anh lại không thấy được con tim của Thủy An Lạc hướng về anh.Cho nên, sự bất an của anh ngày một tích tụ.
Hiện tại, cuối cùng cũng chồng chất đến mức độ anh không thể chịu đựng được nữa, thế nên cô chỉ có thể nhận lấy cơn giận từ anh.“Anh đừng đi theo tôi nữa.
Anh với đám anh em của anh vui vẻ như vậy thì anh đi theo bọn họ luôn đi.” Một giọng nữ gay gắt bỗng vang lên, trong giọng nói còn chất chứa cả sự ấm ức.“Anh em gọi chẳng lẽ anh lại không đến à?” Một nam sinh trông còn khá trẻ đuổi theo đằng sau, giải thích cũng rất thẳng thừng.“Phải, phải.” Cô gái đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn chàng trai kia, “Cái gì cũng là anh em của anh, suốt ngày chỉ biết gọi điện tán phét với anh em của anh, ngay cả thời gian gửi cho tôi một tin nhắn cũng không có? Lúc trước khi anh theo đuổi tôi đâu có như vậy.” Cô gái nói, dường như rất uất ức, ngồi phịch xuống đất khóc tu tu.Chàng trai thấy cô gái kia khóc, giơ tay gãi đầu, một tay chống hông, cúi đầu nhìn cô gái kia: “Em đừng khóc nữa, đang ở ngoài đấy.” Chàng trai nói, bất đắc dĩ ngồi xuống vươn tay vỗ lên vai cô gái, “Linh Tử, bọn họ đều là anh em của anh, mấy năm trời vật lộn ở thành phố A này vẫn ở chung với nhau.
Có thể là anh nói chuyện với bọn họ nhiều hơn một chút, nhưng thế không có nghĩa là trong lòng anh không có em.”“Vốn dĩ đã chẳng có rồi.
Người ta đi làm suốt ngày nhận được điện thoại của bạn trai.
Em thì sao, một cuộc cũng không có.
Cho dù em có nói với mọi người là em có bạn trai bọn họ cũng không tin.
Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em không?” Cô gái ngẩng đầu, vẫn khóc nức nở.Chàng trai nhíu mày, dường như có chút ấm ức, “Vậy em cũng đâu có gọi cho anh bao giờ đâu.
Anh sợ em bận làm việc, nhỡ đâu quấy rầy đến em.
Đến lúc đó chẳng phải em lại trách anh đấy sao?”“Sao anh lại ngốc như thế cơ chứ.” Cô gái vừa khóc vừa quát lên, cuối cùng đứng dậy chạy đi.Chàng trai đuổi theo sau.An Phong Dương bỗng phì cười: “Tuổi trẻ vui thật, có thể cãi nhau những chuyện trẻ con thế này mà không bị trách cứ.”An Phong Dương vừa dứt lời đã cảm thấy mình bị một ánh mắt sắc lẹm chém tới.
Anh quay đầu lại nhìn.
Sở Ninh Dực đang ngắm cảnh đêm phía xa, chẳng lẽ đó là ảo giác của anh?Trẻ con?Như vậy gọi là trẻ con sao?Khí lạnh quanh người Sở Ninh Dực càng dày đặc hơn.
Lần này An Phong Dương không cần nhìn ánh mắt anh cũng có thể cảm nhận được.Anh lại càng thấy khó hiểu hơn, vợ chồng trẻ nhà người ta cãi nhau, sao cậu phải tức giận như thế làm gì?***Nửa đêm canh ba, Thủy An Lạc vẫn ngồi ngẩn người trên sofa.“Gái à, tao nghĩ tốt nhất là mày nên làm lành với Sở tổng nhà mày đi thì hơn, bình tĩnh lại rồi nói chuyện một lần.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc mở miệng nói, “Nói thật là tao chưa thấy mày như thế bao giờ cả.
Tự mày soi gương nhìn bản thân đi.
Từ khi gặp phải anh ta, mày chưa có lúc nào là bình thường cả.”Thủy An Lạc ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô nàng: “Muốn đuổi tao đi chứ gì? Thế thôi để tao đi, không quấy rầy hai anh chị cấu kết làm chuyện xấu nữa.” Thủy An Lạc nói xong, vớ lấy ít tiền lẻ trên bàn rồi xoay người bỏ đi.Lần này Kiều Nhã Nguyễn không giữ cô lại, có một số việc, phải gặp mặt nói chuyện mới giải quyết được, không phải sao?Thủy An Lạc đón xe về, đến dưới sảnh tòa nhà nhìn lên, đèn trong nhà vẫn sáng, chắc thím Vu còn chưa ngủ.Thủy An Lạc lặng lẽ trở về nhà, cúi đầu nhìn tấm thẻ thang máy trong tay.
Lúc ra cửa cô còn nhớ cầm theo cái này, thực sự là bị giam đến phát sợ rồisao?Di động đặt trên bàn, cô đi qua muốn nhìn xem tin nhắn có phải thực sự đã bị gửi nhầm hay không.
Nhưng trong khoảnh khắc mở di động lên, bức ảnh đập vào mắt lại khiến gương mặt cô trở nên tái nhợt.------oOo------.