Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn tài xế, không nhịn được mà vỗ trán một cái.“Bác tài, ngại quá, tôi ra ngoài vội nên không mang theo ví.
Tôi có thể mượn điện thoại của bác được không?” Thủy An Lạc áy náy mở miệng nói.Tài xế cũng là người tốt, ông đưa chiếc điện thoại cũ kỹ của mình cho cô, “Thời đại này, mấy cô mấy cậu yêu đương cứ động tí cãi nhau là bỏ đi,như vậy không tốt đâu.”Thủy An Lạc cảm kích nhận lấy di động, nhưng gọi cho ai bây giờ?Cô chỉ nhớ được có ba số điện thoại, một là số của mẹ, nhưng giờ mẹ lại đang ở Provence, một số của Kiều Nhã Nguyễn, còn một số là số của Sở Ninh Dực mà cô không biết mình đã nhớ được từ lúc nào.Chẳng lẽ cô lại gọi cho Sở Ninh Dực sao?Nghĩ một hồi, cuối cùng Thủy An Lạc vẫn gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn.
Giờ cô không muốn thấy Sở Ninh Dực, hoặc ít nhất thì lúc này cô không muốn trông thấy anh.Thủy An Lạc gọi đi, giọng khàn khàn nói với Kiều Nhã Nguyễn rằng mình ra ngoài nhưng không mang theo tiền, mà tiền xe lại rất đắt.
Kiều Nhã Nguyễn sau khi biết tin chỉ mắng cô một câu sau đó nói địa điểm cho cô bảo cô tới chỗ mình.Thủy An Lạc trả lại di động lại cho bác tài, sau đó báo lại địa chỉ của Kiều Nhã Nguyễn.Người tài xế ai ô một tiếng, “Cô à, chỗ này không gần đâu, hôm nay tôi kiếm riêng của cô không cũng đủ rồi đấy.”Kiều Nhã Nguyễn lúc này đang bị cấm túc trong nhà Phong Phong.
Nhà của anh ta là một căn biệt thự biệt lập.
Với một thiên kim tiểu thư như Kiều Nhã Nguyễn mà nói thì đây cũng là một căn biệt thư cao cấp.Kiều Nhã Nguyễn cúp máy xong liền bắt đầu lật tung hết các ngăn kéo lên để tìm tiền.
Lúc ra khỏi nhà, cô bị Phong Phong kéo đi, chỉ mặc áo ngủ xỏ dép lê, ngay cả di động cũng là Phong Phong đi lấy về hộ cô, cho nên trên người cô cũng không có tiền.Trong một buổi tối mà cả hai vị tiểu thư đây đều bị tiền xe làm cho đau cả đầu.Phong Phong vừa về đã thấy phòng khách nhà mình biến thành cái ổ chó.
Anh ta đặt chìa khóa xe xuống cau mày nhìn: “Này này, tổ tông à, em đang làm gì thế hả?”Kiều Nhã Nguyễn quăng một ánh mắt sắc lẹm như dao về phía anh ta, sau đó chạy đến trước mặt Phong Phong: “Có tiền không? Cho tôi mượn một ít.”“Lấy gì trả? Trả bằng người thì tôi có thể suy xét.”“Cút đi, mau lấy tiền ra đây.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nhìn anh ta, thấy anh ta lấy ví tiền ra liền giật lấy, lúc định lấy tiền ra cô lại lên tiếng: “Toi rồi, tôi quên không hỏi Lạc Lạc tiền xe hết bao nhiêu rồi.”“Sao thế, Thủy An Lạc bỏ trốn à? Bảo sao! Tôi còn đang tự hỏi không hiểu các chốt trên đường hôm nay làm sao mà thấy xe nào đi qua cũng bị kiểm tra hết.
Sở Đại muốn lật tung cả cái thành phố A này lên à?” Phong Phong chậc chậc lên tiếng.“Lũ đàn ông các anh chẳng có thằng nào tử tế cả.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, chạy ra khỏi biệt thự đứng ở cửa chờ Thủy An Lạc.“Này, ai cho em ra ngoài đấy hả?” Phong Phong quát lên, vươn tay túm lấy cổ tay cô.Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại, nhìn anh như nhìn một tên dở người: “Anh zai à, tôi đang mặc đồ ngủ đấy, tôi có thể chạy đi đâu được hả? Anh có não hay không thế?” Kiều Nhã Nguyễn trợn mắt nói.
Thằng cha đê tiện này vì muốn đề phòng không cho cô chạy trốn nên quần áo mang tới đây cho cô toàn là đồ ngủ cả, biến thái vô cùng.“Ai mà biết được người như em thì có thể làm ra được chuyện gì chứ?” Phong Phong cười nhạo, “Mà Thủy An Lạc sắp tới đây rồi à?”“Tôi nói cho anh biết, anh mà dám mách Sở Ninh Dực, anh sẽ chết với tôi.” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng cảnh cáo.“Chết thế nào?” Phong Phong hơi cúi người, thấp giọng ghé sát bên tai cô nói đầy vẻ mờ ám.Gió thu vốn lạnh nhưng Kiều Nhã Nguyễn lại thấy tai mình nóng rực, cái tên yêu nghiệt này.Đúng là tình nhân trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ.------oOo------.