Thủy An Lạc siết chặt tay mình, mặc cho móng tay đâm vào lòng bàn tay.Nếu trong lòng cô không có anh thì khi ấy cô đã chọn đi cùng mẹ rồi; Nếu trong lòng cô không có anh, trước đây cô đã không sinh ra Tiểu Bảo Bối; Nếu trong lòng cô không có anh, giờ cô cũng sẽ không khăng khăng đòi ở lại viện để có được sự thừa nhận của Kiều Tuệ Hòa; Nếu như trong lòngcô không có anh, thì cô sẽ không...Nhưng giờ, một câu nói của anh đã phủ định tất những điều mà cô làm.“Em nghĩ, cả hai chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại.” Thủy An Lạc nói xong liền lướt qua anh bước đi.Sở Ninh Dực bỗng nắm chặt lấy cổ tay cô, “Sao hả, bị tôi nói trúng rồi?” Anh nói với ánh mắt đầy vẻ dữ dằn.Thủy An Lạc mím chặt môi, nhìn sự lạnh lùng trong mắt anh, “Rốt cuộc thì chuyện này là lỗi của ai, được, anh xem điện thoại của em em không nói, nhưng thế còn chuyện của ba em thì sao?”Sở Ninh Dực nhìn cô gái quật cường, cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không ngăn được nước mắt nơi khóe mắt, “Thế nên chỉ vì lời anh ta nói mà giờ em quay ra trách cứ anh thế này sao?”Thủy An Lạc cười nhạt, “Chẳng lẽ là lỗi của em à? Sở Ninh Dực, trên thế giới này đâu phải chỉ có mình anh biết suy nghĩ.
Anh hãy nghĩ cho người khác nữa với được không?” Thủy An Lạc nói, ra sức vùng khỏi bàn tay Sở Ninh Dực.
Nhưng dù cô cố gắng thế nào cũng không giằng ra nổi, ngược lại còn bị Sở Ninh Dực ấn xuống sofa.Thân mình cao lớn của anh bất thình lình đè xuống, khiến cô không thể động đậy nổi.Trên cổ Thủy An Lạc truyền đến một trận đau đớn.
Cô ra sức đẩy người đàn ông đang ở trên người mình ra.“Thủy An Lạc, em là người phụ nữ của anh, cả đời này đừng có kẻ nào hòng tơ tưởng tới em.” Sở Ninh Dực giận dữ nói.Thủy An Lạc hơi sững lại, bỗng lại bật cười, “Sở Ninh Dực, lẽ nào chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể như vậy? Lần nào anh tức giận cũng dùng cách này.
Anh thật sự coi em là người phụ nữ của anh rồi sao?” Thủy An Lạc nói, trong giọng nói có vài phần thê lương.Thân thể Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người con gái dưới thân mình.Thủy An Lạc nhân cơ hội đẩy anh ra, lảo đảo lao ra khỏi nhà.Bởi vì cô không muốn khóc trước mặt anh, cho nên cô chỉ có thể bỏ đi.“Rầm...”Cửa nhà bị đóng sầm lại, trong phòng thím Vu còn vang lên tiếng khóc của trẻ con, trên mặt đất là chiếc điều khiển đã vỡ vụn.Giờ khắc này Sở Ninh Dực tựa như mất hết toàn bộ sức lực mà ngã xuống sofa.Thím Vu ôm Tiểu Bảo Bối đi tới đi lui trong phòng, lo lắng không thôi, sao lại cãi nhau rồi?Thủy An Lạc bước vào thang máy, nước mắt cuối cùng cũng không còn kiêng dè gì nữa mà chảy xuống.
Cô ngồi xổm trong góc thang máy, hai tay ôm chặt đầu gối.Ba lại một lần nữa bỏ rơi cô rồi, giờ ngay đến cả Sở Ninh Dực cũng dối gạt cô.Thang máy đi xuống tầng cuối cùng.
Thủy An Lạc đỡ vách tường đứng dậy, toàn thân tựa như một con búp bê mất hết sức sống, lê bước ra ngoài.Trời cuối thu, mang theo khí lạnh.Thủy An Lạc chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà.
Khí lạnh xuyên qua quần áo thấm vào trong thân thể khiến cô bất giác run lên.Nhưng dù cơn gió có lạnh đến thế nào thì cũng không thể lạnh bằng trái tim cô lúc này.Thủy An Lạc chậm rãi bước tới vòm nghỉ chân trong khu nhà.
Cô ngồi dựa vào lan can nhìn những người đang về nhà sau khi tan tầm.
Có người bước đi vội vã, cũng có người bước thành đôi gắn bó cười cười nói nói vui vẻ.Sáng hôm nay, cô cũng nghĩ là cô sẽ giống như vậy.Bả vai bỗng được khoác lên một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm cơ thể.Thủy An Lạc trước sau vẫn không nhúc nhích, chỉ có điều trong mắt lại hiện lên vẻ chế giễu.------oOo------.