Mặc Lộ Túc?Nếu như anh nhớ không nhầm thì chính anh đã kéo cái số này vào danh sách chặn rồi cơ mà, chẳng lẽ cô lại lén bỏ chặn sao.Sở Ninh Dực nghĩ vậy liền mở tin nhắn ra xem luôn.[Ngày mai em bắt đầu đi thực tập lại đúng không, có gì không hiểu bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi anh.]Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, đây là đang...!lấy lý do!Sở Ninh Dực lập tức đứng dậy chạy sang phòng Thủy An Lạc.
Anh lôi Thủy An Lạc đang định đắp chăn đi ngủ đến thẳng phòng ngủ chính củamình, sau đó thì dùng sắc mặt âm trầm tống cô lên giường.“Ui...” Thủy An Lạc suýt nữa thì bị anh đè cho ngộp thở, hai tay của cô đẩy đẩy ngực anh ra: “Anh làm gì thế?”Sở Ninh Dực cau mày cầm lấy di động của cô rồi để cho cô nhìn tin nhắn vừa được gửi đến: “Anh nhớ, hẳn là cái tên này phải ở trong danh sách bị chặn của em chứ nhỉ?”Thủy An Lạc nhìn tin nhắn kia cũng chẳng rõ nội dung là gì, chỉ kịp thấy tên người gửi Mặc Lộ Túc.
Lúc trước cô cảm thấy chặn đàn anh thì không hay lắm, dù sao cũng đâu có thâm cừu đại hận gì đâu, cho nên cô mới bỏ chặn.Mà quả thật suốt quãng thời gian này Mặc Lộ Túc không hề gọi điện hay gửi bất cứ tin nhắn nào cho cô cả, thế nên Thủy An Lạc dường như cũng sắp quên luôn cả chuyện này.Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc bắt đầu đảo quanh, trong đầu đang nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào.Bỗng trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nháy mắt Thủy An Lạc lập tức bắt được tiên cơ: “Ai cho anh xem tin nhắn của em, anh không biết cái gì là riêng tư à?”“Ha, riêng tư?” Sở Ninh Dực không ngờ cô có thể tìm được biện pháp đánh trả nhanh như vậy.“Đúng thế, riêng tư đó, thử hỏi nếu em cứ tự nhiên như ruồi mà xem điện thoại của anh thì liệu anh có vui nổi không?” Thủy An Lạc vừa gân cổ cãi xong thì “bộp” một tiếng, cái di động của ai đó cứ thế rơi xuống bên cạnh cô.Sở Ninh Dực hơi nhỏm người dậy, anh đứng ở mép giường ngạo nghễ nhìn cô: “Xem đi!”Thủy An Lạc nhìn chiếc di động đen thui ở bên cạnh mình, nhãn hiệu cao cấp gì đó đến cô cũng không nhận ra.Sở tổng, anh cứ như vậy thật sự chẳng có gì thú vị hết ấy, diễn biến sau đókhông phải là anh nên từ chối sao?Thủy An Lạc từ từ ngồi dậy, hai cái tay nhỏ nhắn run rẩy cầm lấy di động của anh, giọng điệu thì có chút thương lượng cất lên: “Cái đó, anh Sở à, em không muốn xâm phạm đời sống riêng tư của anh.”“Là do em không muốn xem đấy nhé, vậy cũng đừng có trách anh...”“Xem thì xem, em không tin trong di động của anh không có bất cứ một số di động của phụ nữ nào, chắc chắn phải có số di động của Viên Giai Di!” Thủy An Lạc thấy chuyện này có tránh cũng không thoát cho nên đâm lao thì phải theo lao luôn, cô đành mở điện thoại của Sở Ninh Dực ra...Nhưng mà...Thủy An Lạc dùng một cái liếc mắt đã có thể nhìn từ đầu đến cuối danh bạ, ngay cả việc dùng thêm một cái liếc mắt nữa cũng không cần thiết thì lập tức cả người ngây ngẩn.
Bởi vì trong danh bạ điện thoại của anh chỉ có một địa chỉ liên lạc: Bà xã!Mà cái số của địa chỉ liên lạc đó lại chính là cô.“Sao...!sao có thể như thế được!” Anh không cần gọi điện thoại sao?“Hừ, thấy không, giờ còn không mau xóa sạch số điện thoại lũ đàn ông trong điện thoại của em đi?”“Không đúng, cái này không đúng!" Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, sau đó dứt khoát nhảy lên trên giường nhìn Sở Ninh Dực chằm chằm: “Mấy dãy số khác anh đều nhớ cả rồi đúng không? Anh ghi tạc nó trong đầu còn đáng ghét hơn cả anh lưu trong di động.
Có phải nhớ số của Viên Giai Di cực kỳ rõ ràng đúng không?” Thủy An Lạc chống hông của mình giậm chân lên giường hầm hè nói.Sở Ninh Dực lạnh mắt liếc nhìn cô một cái: “Giải thích cái này mau, đừng có đánh trống lảng sang mấy cái không tồn tại kia!”Thủy An Lạc nhìn di động của mình trong tay anh, lại nhìn dòng chữ mang vẻ quan tâm rõ ràng trên màn hình.
Chuyện đàn anh gửi tin nhắn này cho cô thì chẳng có gì là sai cả, là quan tâm đàn em, nhưng nếu nó cộng thêmmột điều kiện là đàn anh thích cô thì cái tin nhắn này đúng là tin nhắn đòi mạng rồi.------oOo------.