Ăn sáng xong, Thủy An Lạc bị mẹ chồng gọi vào phòng làm việc.Thủy An Lạc cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị mắng một trận rồi, vì trước giờ dù cô với Sở Ninh Dực có nói chuyện với nhau hay không, tình cảm tốt hay không thì người bị răn đe vẫn luôn là cô."Lạc Lạc, chuyện hôm qua tôi đã biết rồi." Hà Tiêu Nhiên nói thẳng vào vấn đề luôn."Mẹ, mẹ rảnh rỗi lắm à?" Hà Tiêu Nhiên còn chưa nói hết câu, cửa phònglại một lần nữa bị đẩy ra.
Thủy An Lạc còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị người ta lôi đi xềnh xệch."Con..." Hà Tiêu Nhiên bị con trai mình chọc cho tức đến mức thở phì phì, tại sao bà lại sinh ra một đứa con trai đầu đất thế này cơ chứ.Hà Tiêu Nhiên bị ông con trai chọc cho phát điên.
Sở Mặc Bạch bước vào an ủi vợ, "Thôi được rồi, nó thế này rõ ràng là đang bao che cho vợ nó còn gì.""Ha, bao che? Thế sao nó bắt nạt con người ta thì không nói đi?" Hà Tiêu Nhiên cũng cáu tiết, đẩy luôn cả Sở Mặc Bạch ra.Sở Mặc Bạch vuốt vuốt sống mũi mình, con trai nhà mình đắc tội với cả hai người phụ nữ trong nhà rồi.Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo về phòng ngủ chính liền lập tức xù lông lên."Bỏ em ra, anh làm cái gì thế hả?" Thủy An Lạc trợn trừng mắt nhìn anh.Tiểu Bảo Bối vốn đang nằm trên giường tự chơi với cái chân của mình, nghe thấy tiếng hét của mami, cái đầu nhỏ lập tức ngẩng phắt lên, vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?Sở Ninh Dực nhìn thấy dáng vẻ đề phòng của cô, cái mặt của anh càng hiện rõ vẻ khó ở, thế là liền lôi người ta xềnh xệch đi, ấn ngã xuống giường, rồi một tay với lấy cái túi mình vừa mới mua về."Đừng động đậy." Lúc Thủy An Lạc giãy giụa, Sở Ninh Dực trầm giọng nói, hai chân vẫn đè lên người cô."Sở Ninh Dực, ba mẹ anh còn đang ở bên ngoài đấy, anh có tin là em hét lên ngay bây giờ không?" Thủy An Lạc bực tức nói."Ha, hét đi, em là vợ của anh, cho dù họ có vào đây thì cũng làm gì được nào?" Sở Ninh Dực cười lạnh, xé vỏ hộp thuốc lấy cái hộp thuốc mỡ bên trong ra."Ai là vợ của anh chứ? Anh buông em ra." Hai chân của Thủy An Lạckhông ngoan ngoãn mà quẫy đạp lung tung, hai tay cô bị bàn tay bị thương của anh túm chặt, nhưng chết tiệt là cô lại không nỡ giãy mạnh."Em cứ thử động đậy nữa xem, anh lập tức cho em biết em có phải là vợ của anh hay không đấy." Sở Ninh Dực lạnh lùng uy hiếp.
Anh cắn mạnh giằng cái nắp hộp thuốc ra, bôi thuốc lên cổ cô chẳng có tí dịu dàng nào, bôi cả lên xương quai xanh nữa.Tiểu Bảo Bối vẫn cứ chớp chớp mắt nhìn, chẳng hiểu tại sao daddy và mami lại phải đè lên nhau như thế.
Cu cậu cảm thấy vui vui hay hay thế là bò sang, cũng muốn trèo lên người mami, nhưng lại bị chính ba mình búng cho một cái ngã ngửa ra đằng sau, giống như một con rùa con bị lật ngửa, mãi không có cách nào lật lại được.Trên cổ Thủy An Lạc bỗng có cảm giác mát mát lạnh.
Cô mím môi nhìn người đàn ông đang phủ phục trên người mình, nhưng vẫn cứ trưng ra cái bản mặt sầm sì khó chịu với anhSở Ninh Dực quăng hộp thuốc mỡ đi, dùng tay xoa đều lên những vệt thuốc trên người cô, nhưng khi nhìn thấy những vết xanh tím đó anh lại thoáng cau mày, trong lòng thầm tự trách mình đã quá nặng tay, rồi lại trách cô không nên để mình thất vọng như vậy."Đừng tưởng làm như thế thì em sẽ tha thứ cho cái tội bạo hành của anh." Thủy An Lạc cười lạnh một cái, đầu cô vẫn cứ nghiêng sang một bên không nhìn anh.Bàn tay Sở Ninh Dực đang thoa thuốc cho cô thoáng ấn mạnh một cái.
Thủy An Lạc đau không nhịn được hầm hừ, chắc chắn gã này cố tình, hơn nữa còn dùng cái tư thế này để bôi thuốc nữa chứ, anh muốn để vết thương trên cô càng nặng hơn sao?Còn Tiểu Bảo Bối bị daddy ấn cho một phát lật ngửa ra như con rùa con giờ đã lật được người lại.
Lần này cu cậu bỏ qua không trèo lên người mẹ mình nữa mà bò thẳng về phía ba mình, há miệng nhe mấy cái răng sữa của mình ra, đợp một phát lên bàn tay to của daddy nhà mình.------oOo------.