Nếu tổn thương là điều không thể tránh khỏi vậy thì Kiều Nhã Nguyễn càng muốn dập tắt hoàn toàn hy vọng của Mặc Lộ Túc.Cánh tay Mặc Lộ Túc siết chặt lại, cuồi cùng anh đành phải gật đầu: "Vậy em đi cẩn thận nhé.""Vâng, em cảm ơn." Thủy An Lạc vừa dứt lời liền nhanh chóng bế Tiểu Bảo Bối xoay người rời đi.Tốc độ đó trông cứ như là...!chạy nạn vậy!Cô biết cách làm này của cô nhất định sẽ khiến anh bị tổn thương, nhưng nếu cứ tiếp tục thì tương lai sau này anh ấy sẽ càng đau khổ hơn, thế nên cô thà nhẫn tâm đối mặt ngay từ giờ còn hơn.Mặc Lộ Túc nhìn theo bóng lưng của Thủy An Lạc, trông cô gọi xe rồi rời đi.Trái tim Mặc Lộ Túc từ từ bình tĩnh lại, sau đó anh ta mới quay đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn: "Lên xe đi, anh chở em về."Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười rồi khom người bước lên xe.Không hiểu sao khi thấy ánh mắt đau thương đó của đàn anh, dường như cô lại không cảm thấy khó chịu lắm.Sau khi Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối lên xe thì quay đầu lại nhìn chiếc xe đi đằng sau, mãi cho đến khi không thể nhìn thấy được nữa cô mới thu mắt lại: "Hy vọng chú họ của con có thể sớm nghĩ thông.""Hức..." Tiểu Bảo Bối nấc lên một cái rồi nhìn mẹ mình.
Mặc dù nhóc không còn khóc nữa nhưng bây giờ vẫn cảm thấy tủi thân lắm, vừa nãy đúng là dọa chết bảo bảo rồi.Thủy An Lạc cúi xuống hôn lên mặt Tiểu Bảo Bối một cái, đến giờ nhóc vẫn đang thấy tủi thân đây mà."Cô muốn đi đâu vậy?""Tập đoàn Sở Thị." Thủy An Lạc vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ về con trai nhỏ.
Bây giờ cô chỉ muốn chạy đi tìm Sở Ninh Dực, sau đó gặp anh để anh nói với cô rằng quyết định của cô là chính xác.Mặc Lộ Túc đưa Kiều Nhã Nguyễn đến tận cổng trường học nhưng lại không hề xuống xe.Kiều Nhã Nguyễn cười híp mắt nói: "Thật cảm ơn đàn anh quá, em vào trước vậy.""Nhớ phải bôi thuốc, con gái đánh nhau là không tốt." Mặc Lộ Túc làm tròn trách nhiệm của một đàn anh mà nhắc nhở.Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ nhưng vẫn nhanh chóng mở cửa xe bước ra.
Lúc xuống xe rồi cô nàng lại quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí lái xe, sau đó mỉm cười nói: "Em biết rồi, em cảm ơn anh nhiều lắm."Kiều Nhã Nguyễn đóng cửa xe lại, nhìn người từ từ xa dần, khẽ thở dài một cái: "Xem ra trừ Thủy An Lạc chắc anh ấy sẽ không yêu ai khác được nữa rồi."Kiều Nhã Nguyễn vừa mới dứt lời thì thanh âm sắc bén của Phong Phong đột nhiên vang lên."Càng không có chuyện yêu em đâu."Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại thấy người đàn ông đang đứng dựa người vào cửa, lông mày cô nhíu lại thật chặt, cái tên này đúng là âm hồn bất tán mà.Phong Phong thấy Mặc Lộ Túc đưa Kiều Nhã Nguyễn về, lại thấy khóe miệng cong cong mang theo nụ cười của cô thì càng tức tợn.
Cô gái này đối với ai cũng cười ngốc nghếch được, nhưng riêng anh thì ngay cả một nụ cười cũng chẳng chịu ban phát.Càng nghĩ vậy thì lửa giận trong lòng Phong Phong lại càng cháy bùng lên.Vậy nên lúc anh ta không thể áp chế được lửa giận của mình đã dứt khoát túm lấy cổ tay của Kiều Nhã Nguyễn, sau đó kéo cô vào trường học."Này...!" Kiều Nhã Nguyễn bị động tác này của Phong Phong dọa sợ, hơn nữa vì bị anh ta chạm vào vết thương nên khiến cô không khỏi nhíu mày.Có điều Phong Phong đâu quan tâm đến chuyện đó, suốt dọc đường chỉ chăm chăm kéo Kiều Nhã Nguyễn về ký túc xá của mình, sau khi tốngngười vào nhà xong liền đóng sầm cửa lại.Cơ thể của Kiều Nhã Nguyễn bị đập vào bàn, cộng thêm vết thương lúc trước nên giờ cả người cô đều đau nhức, trong lòng không nhịn được mà chửi một câu, lần nào gặp phải cái tên Phong Phong chết tiệt này cô cũng xui xẻo chết đi được."Phong Ảnh đế, có lên cơn động kinh thì cũng đừng có kéo tôi theo!" Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói: "Là ai nói sẽ không tới làm phiền tôi nữa, tôi cũng đâu có chuyện gì cần cầu xin anh đâu."Phong Phong đưa tay cởi hai nút áo trên áo của mình, nhưng mà như vậy cũng chưa làm lửa giận của anh ta nguôi bớt, đôi mắt lạnh như băng của anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn.Cô ngồi xe của người khác, đã thế còn là xe của Mặc Lộ Túc, bọn họ đã đi đâu chứ?------oOo------.