Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 500: Chứng Cứ Ở Chỗ Tôi






Thủy An Lạc bất đắc dĩ, cho nên khi đối diện với Lan Hinh liền tung hết hỏa lực, dù sao một lát nữa cũng sẽ bị Lão Phật Gia dạy bảo, chẳng bằng cô xử lý cái con mụ này cho đã trước đã.Thủy An Lạc nghĩ vậy, một lần nữa bắn ánh mắt về phía Lan Hinh.Lan Hinh cười ha hả: "Sao hả, chẳng lẽ đàn em tính đi làm biên kịch đấy à? Câu này mà cũng nói ra được, điện thoại, điện thoại gì chứ?""Đàn chị nói vậy là hết hay rồi." Thủy An Lạc mỉm cười nói, từ từ tiến đến gần Lan Hinh, "Ở ngoài hành lang bệnh viện, cuộc điện thoại tôi gọi cho Kiều Nhã Nguyễn để báo cho cô ấy biết là tôi vẫn bình an, chị thật sự không nghe thấy sao?""Lạc Lạc, cô đang tự biên tự diễn cái gì vậy, tôi thực sự nghe không hiểu." Lan Hinh mở miệng nói, "Bệnh viện, hành lang, ngày nào tôi cũng đi tuần tra bao nhiêu phòng bệnh, làm gì có thời gian mà đi nghe trộm điện thoại của cô ta chứ?""Sau khi nghe được điện thoại, vì không ngờ tới tôi còn sống nên trước đó chị đã hẹn một người đến quán cafe trước cổng bệnh viện.


Hắn ta đợi ở đó một tiếng, sau đó nhận được điện thoại của chị, bảo hắn đến trại giam tìm một người tên là Lâm Thiến Thần." Thủy An Lạc tiếp tục nói.Lần này Lan Hinh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô."À, sai rồi, chuyện này phải kể từ lúc chị quay về mới đúng, cứu giúp thiên tai, thật đúng là một cơ hội tốt, hơn nữa chị cũng không thoải mái đúng lúc lắm." Thủy An Lạc nói rồi bước đến cách Lan Hinh chừng nửa mét rồi dừng lại, "Bảo tôi rời khỏi ví trí cũng tốt, dễ dàng ấn giấu người kia, lại càng dễ dàng âm thầm mà xử lý tôi, sau đó còn có thể giúp tôi có được cái danh cứu giúp thiên tai đẹp đẽ, đúng không."Lan Hinh đứng thẳng lưng, khóe miệng mang theo một nụ cười nhạt, "Cô nghĩ một sát thủ sẽ ngu ngốc đến độ chạy vào ngục giam để đòi tiền chắc? Lời giải thích này của cô quá khiên cưỡng rồi.""Ba nghìn vạn cơ mà." Thủy An Lạc chép miệng, "Lan Hinh, không ngờ trong lòng cô tôi lại đáng giá đến thế cơ đấy, còn cô thì cũng đã xác định là gã đang cần tiền, cho nên mới đặt ra một món lợi lớn như vậy, đủ để mê hoặc người khác."Từng lời từng chữ Thủy An Lạc thốt ra đều rõ ràng rành rọt.

Người vệ sĩ đứng ở cửa nhíu chặt lông mày nhưng không tiến đến, lão gia có lệnh, trước khi đưa tiểu thư về tất cả đều phải nghe theo Sở Ninh Dực."Tôi và Lâm Thiến Thần đã lâu rồi không gặp mặt, cô nghĩ cô ta sẽ chịu gánh tội thay cho tôi sao?""Vì sao lại không chứ? Dù sao cô ta cũng hận tôi, nếu tạm thời cô ta không thể ra ngoài được, như vậy thì gánh tội thay cho người đang tự do hành động như cô thì có là gì? Chí ít, cô cũng có cơ hội để giết tôi." Thủy An Lạc nói, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, "Đáng tiếc, chính cô ta cũng không ngờ rằng mình sẽ chết."Quanh thân Thủy An Lạc toát lên vẻ lạnh lẽo, Kiều Nhã Nguyễn tựa trên vách tường nhìn cô, một Thủy An Lạc như vậy khiến cho cô thấy thật xa lạ, nhưng lại khiến cô cảm thấy yên tâm, cuối cùng cũng không phải lo cô ấy bị bắt nạt nữa rồi."Ha ha ha ha ha...!một vở kịch tự biên tự diễn mới hay làm sao, vậy chứng cứ đâu?" Lan Hinh trào phúng, bước từng bước đến gần Thủy An Lạc, "Sao hả, lần này vu oan cho tôi không được nên định lôi chuyện lần trước ra để đổ hết lên đầu tôi sao? Ai cũng nói Thủy An Lạc là sát tinh của cái bệnh viện này, đầu tiên là hại bác sĩ hướng dẫn cho mình phải vào tù.


Sao hả, giờ ngay cả tôi cũng không định buông tha nữa à?"Lan Hinh thốt ra thêm một từ, bàn tay của Thủy An Lạc lại siết chặt hơn một chút.Sở Ninh Dực bước tới bên cạnh Thủy An Lạc, vươn tay cầm lấy bàn tay đang siết chặt của cô, nhìn Lan Hinh đang dồn ép từng bước, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: "Chứng cứ ở chỗ tôi.""Ha, anh...!làm giả chứng cứ à?" Lan Hinh cười nhạo."Cái này thì sao?" Sở Ninh Dực nói rồi ném cặp tài liệu trong suốt vẫn cầm trong tay ra trước mặt Lan Hinh------oOo------.