Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 466: Tiểu Bảo Bối Kiêu Ngạo






Hai tròng mắt của Sở Ninh Dực hơi sầm xuống, anh cũng không lập tức trả lời lại cô ta.Tiểu Bảo Bối mãi không lấy được điện thoại di động liền nổi giận.

Nhóc con quả quyết đưa tay đánh về phía ba mình không cho ba tiếp tục gọi điện thoại nữa để ba đưa nhóc di động ném chơi.Sở Ninh Dực đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đánh tới, sau đó mới từ tốn nói: "Không cần đâu, mai anh sẽ đưa mẹ con cô ấy tới đấy.


Anh sẽ bảo An Tam tới đón em, em đi với cậu ấy đi."Đưa...!mẹ con cô ấy?Viên Giai Di ngồi trên xe lăn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bàn tay đặt trên đùi siết chặt lại nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của mình."Được thôi, nếu vậy anh không cần bảo anh Phong Dương tới đón em đâu, em tự đi cũng được." Viên Giai Di khẽ đáp lại, nhưng có thể nghe ra được chút vẻ tội nghiệp trong đó."Em đi lại không được thuận tiện lắm, cứ để An Tam qua đón đi." Sở Ninh Dực cau mày, dường như anh không thích người khác làm trái ý mình cho lắm."Ừ, vậy anh bận thì cứ làm đi, em đi chuẩn bị một chút!" Viên Giai Di nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó cô ta siết chặt cái di động trong lòng bàn tay của mình: "Thủy An Lạc, mày đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu?"Sở Ninh Dực đưa chiếc di động đã ngắt cuộc gọi giao cho Tiểu Bảo Bối.

Nhưng lần này nhóc chảnh rồi, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nằm trong lòng ngực mẹ không thèm để ý đến ba nữa, bây giờ mới đưa, nhóc không thèm nữa.Sở Ninh Dực nhướng mày, cái thằng nhóc kiêu ngạo ngày nhiều lúc đúng là gợi đòn thật đấy.Thủy An Lạc hơi rũ mắt, lúc Sở Ninh Dực đón lấy Tiểu Bảo Bối cô mới dè dặt hỏi: "Viên Gia Di à?""Ừ, mai là ngày giỗ của chú Viên.

Mộ của chú ấy cách đây cũng không xa lắm, ngày mai anh đưa hai mẹ con em qua đó." Sở Ninh Dực trầm giọngtrả lời.Thủy An Lạc hơi cúi đầu, lần trước Sở Ninh Dực hất đổ bát đũa ở nhà chắc cũng vì lý do này nhỉ, đây cũng là nguyên chính khiến anh rời khỏi quân đội."Sao thế?" Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang im lặng không lên tiếng liền cau mày hỏi.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía anh rồi lắc lắc: "Không sao, khi nào thì đi, em có phải chuẩn bị gì không?" Thủy An Lạc chớp mắt lên tiếng hỏi, lúc trước vào ngày giỗ của ông nội đều do mẹ chuẩn bị, cho nên cô cũng biết là phải chuẩn bị đồ nhưng cụ thể cần chuẩn bị những gì thì cô lại không rõ lắm."Không cần đâu, anh bảo thím Vu chuẩn bị là được rồi." Sở Ninh Dực đưa tay xoa xoa đầu cô: "Em lại nghĩ linh tinh cái gì thế hả?Thủy An Lạc hơi tránh đi, bĩu môi nhìn anh.Sở Ninh Dực cũng nhìn cô, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Thím Vu nói với em rồi sao?""Chưa nói hết tất cả, nhưng nguyên nhân chủ yếu của việc lần trước anh mắng em còn hất đổ bát đũa thì có nói đại khái một chút, chính là vì chuyện đó." Thủy An Lạc cúi đầu trả lời.Sở Ninh Dực cũng cúi đầu xuống nhìn Tiểu Bảo Bối trong lòng mình, trong mắt anh dường như lại xuất hiện lại trận hỏa hoạn năm đó, cả người lập tức không nhịn được mà căng cứng.Tiểu Bảo Bối bị ôm như vậy liền cảm thấy không thoải mái, thân thể nhỏ bé bắt đầu quay quay tìm mẹ."Này, anh làm gì thế." Thủy An Lạc nhìn con trai sắp khóc lên liền vội vàng cứu nhóc ra.


Cô nhẹ nhàng vỗ về cu cậu, nhíu mày nhìn người đàn ông đang dần tái nhợt kia.Chuyện đó có ảnh hưởng lớn tới anh đến vậy sao?Hai tay Sở Ninh Dực siết lại thật chặt, anh nhắm mắt lại, nhưng khi mở ra ánh mắt đã trở nên trong vắt: "Không sao đâu, về đi, tối anh đưa em đi xem dạ hội." Sở Ninh Dực nói rồi liền bước thẳng qua Thủy An Lạc.Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi theo sau anh.

Chuyện năm ấy cô cũng đã từng thử đi tìm báo đọc, thậm chí là tin tức về vụ việc đó, nhưng lại chẳng có bất cứ ghi chép nào được giữ lại cả.


Thím Vu nói, những chuyện như thế sao có thể có ghi chép lại được, đều bị bên trên xóa sạch từ lâu rồi.Chuyện mà Sở Ninh Dực nhớ suốt mười năm qua, mọi ghi chép đều bị xóa sạch, rốt cuộc là sự việc bi thương đến thế nào đây?------oOo------.