Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 368: Biết Rõ Ràng






Sở Ninh Dực nhất quyết muốn một cái đáp án, còn Thủy An Lạc cũng muốn giữ vững lòng mình.

Hai người không ai chịu nhường ai nên cứ đứng giằng co mãi như thế.

"Tại sao vậy?" Sở Ninh Dực khẽ hỏi thêm một lần nữa, đôi môi kéo theo hơi thở mập mờ xoay chuyển bên môi của cô.

Thủy An Lạc dường như bị cái sự mập mờ đến tận cùng này ép cho tan vỡ.

Cô hé miệng, tiếng rên rỉ khó kiềm chế cứ thế tràn ra.

Sở Ninh Dực đem tiếng rên nhẹ nhàng ấy nuốt hết vào miệng, mười ngón tay đan vào nhau càng chặt hơn.

Mãi cho đến khi Sở Ninh Dực nếm được vị nặm chát của nước mắt thì anh mới chịu dừng sự hành hạ tinh thần này đối với cô lại.

Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu, khi thấy hai tròng mắt đã đẫm lệ của cô, trong lòng càng cảm thấy đau đớn.


Là anh đã ép cô quá mức sao?Sở Ninh Dực từ từ thả lỏng, nhưng anh không ngờ Thủy An Lạc lại bất ngờ giằng ra.

Cô lảo đảo bước về phía sau, môi mỉm cười nhưng hàng nước mắt đã bán đứng tâm trạng của cô lúc này, nhìn thẳng vào Sở Ninh Dực nói: "Đúng, tôi vì anh đấy thì đã sao? Dù biết rõ là anh sẽ chẳng yêu tôi, nhưng tôi vẫn ích kỷ không muốn có bất cứ cô gái nào khác xuất hiện bên cạnh anh! Biết rõ anh giữ tôi lại chỉ vì Tiểu Bảo Bối, ấy vậy mà vẫn lừa mình dối người rằng biết đâu anh cũng thích tôi một chút, nếu không đã chẳng giúp đỡ tôi nhiều như vậy! Biết rõ yêu anh là không đúng, nhưng dù là hai năm trước hay hai năm sau cũng không thể ngừng yêu anh! Biết rõ rằng những người kia ai cũng tốt hơn tôi, nhưng vẫn chẳng tự biết lượng sức mình mà muốn yêu anh! Biết rõ rằng… hu hu…”Tiếng khóc nức nở của Thủy An Lạc bỗng biến mất, cô chớp mắt, những giọt lệ đang rơi xuống đều tan ra trên khuôn mặt của Sở Ninh Dực.

Nụ hôn của anh hoàn toàn không hề nhẹ nhàng giống cơn gió xuân như vừa rồi, lần này nó như một cơn mưa bão xâm chiếm toàn bộ tâm trí của cô trong nháy mắt.

Thủy An Lạc có chút đờ đẫn, nếu không nhờ vòng tay cứng rắn của anh siết chặt lấy thì chắc Thủy An Lạc đã sớm ngã nhào xuống đất rồi.

Sở Ninh Dực hôn rất nghiêm túc, hôn rất mãnh liệt.

Cô nói: Dù là hai năm trước hay hai năm sau cũng không thể ngừng yêu anh.

Sở Ninh Dực nghĩ có lẽ đây chính câu nói êm tai nhất trong cả cuộc đời này của anh.

Sở Ninh Dực, hóa ra mày cũng có lúc được cảm nhận cảm giác rung động như mấy cậu nhóc chưa trải mùi đời thế này.


Anh kéo cô vào lòng hôn đến cháy bỏng, hôn đến mức khiến cô nghẹt thở.

Hôn đến nỗi cô không thể hô hấp được nữa.

Hôn đến mức cô không thể khóc tiếp được nữa.

Cơn gió lay động những tán cây làm những chú chim đang đậu trên cành giật mình bay đi.

Sở Ninh Dực dần rời khỏi đôi môi của Thủy An Lạc, nhưng trán hai người vẫn kề sát vào nhau, nụ cười rực rỡ nở rộ bên khóe môi.

"Biết rõ rằng anh sẽ không yêu em ư, ai nói mà em biết? Biết rõ là anh giữ em lại chỉ vì Tiểu Bảo Bối ư, ai nói mà em biết? Biết rõ yêu anh là sai lầm ư, ai nói mà em biết? Biết rõ những người kia ai cũng tốt hơn em ư, ai nói mà em biết?" Sở Ninh Dực chậm rãi nói lại từng câu từng chữ.

Ai nói mà em biết!Anh chỉ muốn biết một chuyện rằng, ai nói với cô những điều đó mà cô nói cô biết rõ rồi chứ, cô thì biết cái gì?Hai chân của Thủy An Lạc nhũn ra, nhưng bên hông vẫn luôn có một đôi tay vững chãi đỡ lấy cô.

Vì vừa rồi Thủy An Lạc mới khóc một hồi nên giờ người vẫn hơi run run.

Người bên cạnh lập tức nắm lấy tay cô thật chặt, nhưng mãi vẫn không tìm được một tư thế thoải mái.

Sở Ninh Dực dang tay ôm trọn cả người Thủy An Lạc vào lòng rồi thấp giọng thủ thỉ bên tai cô: "Ngốc như em thì anh biết phải làm sao đây?”------oOo------.