Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 243: Thủy An Lạc Em Chờ Đấy!






Phong Phong nhướng mày, anh ta nghiêm túc nhìn Thủy An Lạc trong bóng tối, như thể muốn nhìn ra được cái gì đó từ cô và quả thật anh ta đã nhìn ra được.

"Thủy An Lạc, nếu cả đời này Sở Đại không thể thoát ra khỏi cái chết của cha Viên Giai Di thì điều đó đồng nghĩa với việc cả đời này Sở Đại cũng không thể bỏ rơi cô ta được.

"Lời này của Phong Phong chính là một sự thật tàn nhẫn.

Anh ta nghĩ, chắc lần này Thủy An Lạc đã hiểu rồi, trên đời này có một loại ân tình trả không bao giờ hết, đó chính là loại ân tình dùng cái chết đổi lấy.

Phong Phong vốn không thích Thủy An Lạc, vậy nên anh ta cũng cố tình nói như vậy để Thủy An Lạc đau lòng.

Thủy An Lạc ngồi xếp bằng trên sofa, một tay đang chống cằm như thể đang nghiền ngẫm chuyện này.


Khóe miệng Phong Phong hơi nhếch lên, đau lòng rồi chứ gì, khó chịu rồi chứ gì!"Có rất nhiều cách để không bỏ rơi Viên Giai Di, tình yêu cũng được, hôn nhân cũng xong.

Nhưng những cái đó chỉ là một trong số bao nhiêu cách kia thôi, chỉ có người yếu đuối mới đi chọn như vậy.

Đồ điên, ý anh muốn nói cho tôi biết rằng Sở Ninh Dực là một người yếu đuối sao?" Thủy An Lạc nheo mắt nói, nhưng tâm trạng cũng thoáng ra rất nhiều.

Phong Phong bị cô bật lại một câu không biết đáp lại ra sao, anh ta phất nhẹ tay một cái: "Tôi nghĩ tôi biết đại khái lý do là vì sao rồi.

" Tại sao mà Sở Ninh Dực lại làm mọi chuyện vì cô, vì cô mà đến bây giờ vẫn còn bất chấp lỗ vốn để vực Viễn Tường dậy.

"Phong Ảnh đế, mẹ nó nửa đêm nửa hôm rồi anh không ngủ đi mà còn ở đó nói chuyện với ai đấy hả?" Kiều Nhã Nguyễn bị đánh thức, gãi gãi mái tóc rối bù đi ra.

Thủy An Lạc vừa quay đầu lại liền thấy một Kiều Nhã Nguyễn ăn mặc thùng thình, đầu tóc bù xù, nhưng cô cũng không giật mình lắm, dẫu sao sống trong ký túc ba năm với nhau, cô cũng nhiều lần thấy bộ dạng của Kiều Nhã Nguyễn thế này trong tối rồi.

Kiều Nhã Nguyễn mở đèn lên, thấy Thủy An Lạc đang ngồi đó thì bị giật mình: "Tiểu Lạc Tử, mày về từ lúc nào thế?" Cô nàng vừa nói vừa nhảy thẳng lên ghế, nghĩ nghĩ một hồi lại có chút không yên lòng nói: "Chắc không phải bị Sở Đại đuổi ra khỏi nhà đấy chứ?"Thủy An Lạc liếc xéo cô bạn thân một cái rồi cười híp mắt nhìn hai người bọn họ: "Tôi nói này, Phong Ảnh đế ở đây đến nghiện luôn rồi à?"Phong Phong nhíu mày, không phát biểu ý kiến.

Kiều Nhã Nguyễn lười không thèm để ý đến anh ta.

"Trả lời câu hỏi của tao đi đã, nửa đêm nửa hôm mày bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ đấy à?" Kiều Nhã Nguyễn ngáp một cái vẫn không quên đánh vào trọng điểm.


"Tao là! " Thủy An Lạc còn chưa nói hết câu thì di động đặt trong túi đã kêu lên, nhìn ba chữ Đại Ma Vương trên màn hình liền biết là ai gọi tới.

"Alo! " Thủy An Lạc dài giọng bắt máy.

"Anh đột nhiên nhớ ra là Phong Tứ vẫn đang ăn bám ở phòng khách nhà em, lập tức về nhà ngay cho anh! Chú Sở đang ở dưới lầu chờ rồi.

" Giọng điệu của Sở Ninh Dực y như là đang ra lệnh, làm sao anh có thể cho phép người phụ nữ của mình ở chung với thằng đàn ông khác trong một phòng chứ.

Thủy An Lạc nghe xong liền bật cười thành tiếng: "Sở tổng, anh nhầm rồi thì phải, giờ tôi đang ở nhà tôi, còn phải về đâu nữa?"Trời thì cao, hoàng đế lại xa, có giỏi thì từ bệnh viện đuổi giết tới đây đi.

Tất nhiên Thủy An Lạc cũng biết chuyện này hoàn toàn không có khả năng, dù sao thì ở bệnh viện vẫn còn một Viên Giai Gi đang nằm thẳng cẳng ở đó nữa mà.

Người bên kia không lên tiếng khiến lòng Thủy An Lạc có chút mất mát, nhưng lại không nhịn được tự giễu chính mình, chắc chắn là cô rảnh quá nên mới tự đi tìm ngược thế này.


"Thủy An Lạc, anh nói lại một lần nữa, về nhà!" Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là, ẩn sâu trong đó có thể cảm nhận được không ít lửa giận.

"Tôi đang ở nhà!" Thủy An Lạc tiếp tục liều chết phản bác, nhưng sự giễu cợt bên khóe môi lại càng sâu hơn.

Phong Phong một tay chống cằm thưởng thức vẻ mặt của Thủy An Lạc, hoặc có thể nói là đang nghiền ngẫm xem người bên kia điện thoại đang có cảm xúc thế nào.

"Được! Thủy An Lạc, em chờ đấy!"Sở Ninh Dực vừa nói dứt lời liền dập máy.

------oOo------.