Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 230: Vậy Phải Qua Cửa Của Bà Trước Đã






Kiều Nhã Nguyễn về đến nhà, Phong Phong vẫn đang nằm thẳng đuột trong phòng khách.Kiều Nhã Nguyễn vừa đóng cửa vừa hậm hực nói: "Anh đang làm cái khỉ gì thế?"Phong Phong nghe thấy tiếng của Kiều Nhã Nguyễn liền ngồi bật dậy, sau đó bước qua kéo cô vào, "Kiều Nhã Nguyễn tôi phải lập quy định cho cô thôi." Phong Phong nghiêm túc nói.Kiều Nhã Nguyễn chán ghét hất tay anh ta ra, "Phong Ảnh đế, anh phải đi rồi." Cô khoanh hai tay trước ngực nhìn anh ta, "Hay Phong Ảnh đế không muốn đi là vì đã yêu tôi mất rồi."Phong Phong nhíu chặt mày, cũng ghét bỏ nhìn Kiều Nhã Nguyễn, "Cô không nhìn lại cái bộ dạng của mình xem.

Ảnh đế này có chân dài eo thon nào chưa từng thấy mà lại đi nhìn trúng cô?"Kiều Nhã Nguyễn nghe giọng điệu mỉa mai của anh ta, nơi nào đó tận sâu trong lòng bỗng cảm thấy chua xót.


Cô nhanh chóng áp chế tâm trạng không nên có đó, vươn tay đặt lên vai anh ta: "Ảnh đế này, anh thật sự phải đi rồi.

Tôi sắp nhập học rồi, đây là nhà của Tiểu Lạc Tử, nhưng nếu anh cứ muốn ở lỳ lại nhà người ta thì thôi tôi cũng chẳng có ý kiến gì nữa." Kiều Nhã Nguyễn dùng vẻ mặt "chị đây là muốn tốt cho cưng" nhìn anh ta, sau đó quay vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc của mình.Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn, không phải mục đích của anh ta là khiến cô thích mình, sau đó đá cô sao? Sao anh ta lại cảm thấy tình cảnh lúc này có gì đó sai sai nhỉ?"Này, Kiều Nhã Nguyễn, các cô học năm tư đi thực tập không phải có thể sống ở ngoài rồi sao?" Phong Phong đuổi theo.Kiều Nhã Nguyễn đã đi đến cửa phòng ngủ, dán vào cửa quay đầu lại nhìn anh ta: "Tôi bảo này Phong Ảnh đế, anh cứ như vậy sẽ khiến tôi nghĩ là anh thích tôi đấy."Chân mày Phong Phong càng nhíu chặt lại, một tay đặt trên vách tường, đối mặt với cô."Nếu tôi nói là phải thì sao?"Phong Phong nói xong, chính bản thân cũng bị giật mình.Anh ta vừa nói gì vậy?Kiều Nhã Nguyễn hơi sửng sốt, được một lúc thì cười phá lên: "Ảnh đế à, tôi thừa nhận anh là Ảnh đế rồi đấy, đừng diễn nữa.

Yêu đương với minh tinh á, tôi có ngu đâu.

Xem tin mấy người nổi tiếng dạo này thì toàn ngoại tình với cặp kè người có gia đình, chậc chậc chậc, ngay đến kỹ nữ cũng phải chịu thua luôn đấy."Phong Phong giận dữ nhìn cánh cửa bị đóng lại.


Ơ thế là Ảnh đế anh đây lại bị từ chối lần thứ hai à?Phong Phong bực tức nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Anh ta không tin không thể khiến con nhóc kia rung động với mình.

Đến khi đó, anh ta nhất định sẽ nhìn cô đau khổ, nếu không anh ta sẽ không chịu thua đâu.Phong Phong siết chặt hai tay, trước mắt hiện lên một màn máu tanh, cô ấy còn chưa đi du học, cô ấy còn bao nhiêu ước mơ chưa hoàn thành, sinh mạng đã chấm dứt trên chiếc xe bus ấy, chỉ vì cứu cô ta - một con nhóc lắm mồm.***Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc vừa lên đến nhà, Sở Ninh Dực liền nhận được điện thoại của Kiều Tuệ Hòa.


Anh bèn bảo Thủy An Lạc vào trước còn mình thì đi luôn ra ngoài ban công nghe điện thoại."Thằng nhóc thối tha này, cháu làm như vậy là muốn vứt mặt mũi của bà đi đâu hả?" Kiều Tuệ Hòa tức giận mở miệng chất vấn."Cháu cũng hết cách rồi, cháu dâu của bà chỉ có một, lại bị bắt nạt đến thế, cháu cũng đâu thể mặc kệ được đúng không?" Sở Ninh Dực vẫn mỉm cười lịch sự trả lời."Ai cấm cháu trả lại sự trong sạch cho nó đâu, nhưng có nhất thiết phải khiến Lâm Thiến Thần khó xử như vậy không?" Dù sao thì Kiều Tuệ Hòa vẫn thích Lâm Thiến Thần hơn một chút, tuy lần này bà cũng không tánthành cách làm của cô ta lắm.Sở Ninh Dực lạnh mặt, "Bà nội, lúc cô ta làm như vậy chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả ngày hôm nay sao?""Chẳng qua vì con bé thích cháu quá thôi mà." Kiều Tuệ Hòa khẽ quát."Bà nội, bà nghĩ dùng danh nghĩa thích một người để làm hại người khác thì có đáng được tha thứ không?" Sở Ninh Dực càng tỏ ra không vui.Kiều Tuệ Hòa bị cháu mình nói đến á khẩu không đáp lại được."Dù sao thì bà cũng không thích con bé Thủy An Lạc đó.

Nếu lần này cháu lại muốn kết hôn với nó thì phải qua cửa của bà trước đã." Kiều Tuệ Hòa nói xong, cạch một tiếng cúp luôn máy.------oOo------.