Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 229: Lão Tứ Chỉ Là Sợ Cô Đơn Mà Thôi






Rõ ràng Lâm Thiến Thần cũng nhìn thấy Thủy An Lạc, nhưng ánh mắt của cô ta lại đầy sự cay độc.Thủy An Lạc nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Cô chẳng làm gì hại ai nên cô cũng chẳng việc quái gì phải sợ cô ta cả.Lâm Thiến Thần nhìn Thủy An Lạc, lạnh lùng nói: "Thủy An Lạc, mày mưu mẹo hơn tao nghĩ nhiều đấy."Bên ngoài trời mưa tầm tã, Thủy An Lạc đứng thẳng lưng trước mặt Lâm Thiến Thần nhếch môi nói, "Cô Lâm, nói đến mưu mẹo, tôi vẫn còn lép vế hơn cô nhiều, chỉ tiếc là, người làm, trời nhìn.

Lâm Thiến Thần, lương tâm quở trách, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả, đừng tưởng mình là Kha Nam, cho là không ai biết mình đã làm gì." Thủy An Lạc gằn từng chữ bên tai cô ta, nói rồi cô lên xe luôn.Sở Ninh Dực bảo chú Sở khởi động xe, ngay cả một ánh mắt cũng chẳngthèm bố thí cho Lâm Thiến Thần.Trong lúc Lâm Thiến Thần giận dữ nhìn họ rời đi, xe của Kiều Tuệ Hòa đã dừng lại trước mặt cô ta."Lên xe." Bà bất đắc dĩ mở miệng nói.Lâm Thiến Thần hơi sững sờ, bất động đứng đờ ra đó."Bà ơi, con..."Kiều Tuệ Hòa không làm khó cô ta, chỉ nhìn Lâm Thiến Thần toàn thân đang dính nước mưa, "Thiến Thần, lần này con thực sự khiến bà rất thất vọng." Mặc dù bà vẫn bảo vệ Lâm Thiến Thần trước mặt mọi người, nhưng như vậy không có nghĩa là bà hài lòng với cách làm của Lâm Thiến Thần.Lâm Thiến Thần cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.


Sau khi bị Sở Ninh Dực làm cho mất mặt trước bao nhiêu người, cô ta lại phải đối mặt với sự thất vọng của Kiều Tuệ Hòa."Bà ơi, con thực sự là...""Bất kể là vì cái gì, con cũng không nên làm ra chuyện như vậy.

Thiến Thần, sau này con phải nhớ, làm bác sĩ thì cái gì làm được, cái gì không thể." Kiều Tuệ Hòa nghiêm túc nói, sau đó bảo tài xế lái xe đi.

Lâm Thiến Thần ngẩng đầu nhìn trời, một hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt."Tôi tưởng cô cũng là kẻ thông minh, không ngờ lại dùng một cách ngu xuẩn như vậy để tự hại chính mình."Giọng nói giễu cợt của Viên Giai Di đột nhiên vang lên phía sau.Lâm Thiến Thần siết chặt hai tay, vô vàn hận ý dâng lên trong lòng....Thủy An Lạc lau sạch vết nước mưa trên tay, nhìn thoáng qua Lâm Thiến Thần và Viên Giai Di đằng sau, không khỏi tò mò nhìn Sở Ninh Dực."Chân của Viên Giai Di bị làm sao vậy? Do cú ngã lần trước à?" Thủy An Lạc có chút khó tin hỏi, chẳng phải chỉ ngã một cái trên sàn catwalk thôi sao? Chẳng lẽ ngã như thế mà cũng có thể tàn tật được à."Bệnh cũ, khớp xương phát triển không đầy đủ, bẩm sinh." Sở Ninh Dực mở miệng giải thích.Thủy An Lạc nghe xong, sửng sốt một chút, cuối cùng cảm khái: "Cô ta dùng mạng của mình để đi diễn đấy à."Trước đây cô từng nghe qua về căn bệnh này, trong sách cũng chỉ ra trọng điểm, kỳ thực căn bệnh này không tính là nghiêm trọng, không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày cả.


Nhưng Viên Giai Di có bệnh này, lại suốt ngày từ sáng đến tối mang giày cao gót đi catwalk.

Thủy An Lạc chỉ muốn ném cho cô ta bốn chữ: Tự làm tự chịu!"Cô ta không biết mình có bệnh à? Hay vì quá yêu nghề người mẫu?" Thủy An Lạc hỏi."Cô ấy thích cảm giác trên sân khấu, có lẽ là thích cái cảm giác được tất cả mọi người chú ý." Sở Ninh Dực cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình.

Với Lâm Thiến Thần, nói không tiếc hận là không thể, dù sao cũng là bạn bè mấy chục năm, nhưng anh càng tiếc cho sự thay đổi của cô ta hơn.Thủy An Lạc thì lại không hề cảm thấy đồng cảm với cô ta chút nào cả, bởi vì không đáng."Tên điên kia cũng thích cảm giác trên sân khấu hả." Thủy An Lạc nghĩ đến Phong Phong cũng là một ngôi sao lớn, không nhịn được mở miệng nói."Lão Tứ chỉ là sợ cô đơn mà thôi." Sở Ninh Dực chỉnh xong ống tay áo của mình, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc.------oOo------.