Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 187: Tôi Muốn Đi Đâu Còn Phải Chờ Anh Đồng Ý Sao






Sở Ninh Dực nhanh chóng lái xe về đến nhà.

Tiểu Bảo Bối vẫn nằm ngủ ngon lành trong giường nôi, còn thím Vu đang lẩm bẩm gì đó nấu cơm trong bếp."Thủy An Lạc đâu rồi?" Sở Ninh Dực vứt chìa khóa xe xuống rồi đi thẳng lên tầng.Thím Vu vội vàng cầm dao đi ra khỏi bếp nhưng chỉ thấy được bóng lưng của thiếu gia nhà mình.


Bà bước tới bên cạnh chiếc giường nôi của Tiểu Bảo Bối, thấy cậu nhóc vừa ngủ vừa chảy nước miếng liền cầm lấy cái khăn bông ướt lau sạch sẽ, sau đó lại lẩm bẩm quay về phòng bếp: "Ba mẹ con ấy, đúng là sống yên ổn quá nên suốt ngày kiếm chuyện với nhau mà."Thủy An Lạc vừa thu dọn xong đồ đạc, giờ đang gọi điện cho mẹ để hẹn thời gian đến đón mình."Thủy An Lạc!"Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra kèm theo tiếng quát giận dữ khiến Thủy An Lạc không kìm được mà run bắn lên một cái.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vali hành lý dưới đất, đó chính là cái vali mà cô xách đến trước kia, cho nên chuyện cô muốn rời đi là thật."Thủy An Lạc!!!" Sở Ninh Dực gắt lên, vươn tay đóng sầm cửa lại, khiếncho người ở dưới tầng giật mình phải nhìn lên.Thím Vu vội vàng bế Tiểu Bảo Bối vừa bị đánh thức lên, sau đó với tay cầm lấy cái áo khoác nhỏ của cậu nhóc đi ra ngoài, "Ôi, bà đưa con ra ngoài chơi nhé, chúng mình không khóc nữa nào."Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đang hầm hè đứng trước cửa, trong lòng không khỏi lấy làm khó hiểu, chẳng phải anh ta đi đón Viên Giai Di rồi hay sao?"Thủy An Lạc, em đang làm gì vậy?" Sở Ninh Dực chậm rãi cất bước tiến lại gần.Thủy An Lạc hít thật sâu một hơi cố dồn nén tâm trạng khác thường của mình lại rồi thản nhiên nói: "Thu dọn đồ đạc thôi, Tiểu Bảo Bối đã khỏe rồi, tôi muốn theo mẹ rời đi.""Ai cho em đi?" Sở Ninh Dực từ trên cao nhìn xuống gương mặt trắng nõn của Thủy An Lạc, cố gắng đè nén cơn xúc động muốn bóp chết cô trong lòng lại.

Cô nàng này bị ngớ ngẩn hay sao? Anh đã nói là bắt đầu lại từ đầu rồi, không liên quan gì đến cái thỏa thuận ly hôn kia nữa, nhưng cô vẫn muốn làm loạn lên là sao.


Lẽ nào đây chính là sự cách biệt của người không cùng một thế hệ trong truyền thuyết? Vì dù sao anh cũng lớn hơn Thủy An Lạc gần mười tuổi mà.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn hai tròng đang mắt bốc lửa của Sở Ninh Dực, "Tôi đi đâu còn phải chờ anh đồng ý chắc?"Cô không kìm được mà hầm hè trong lòng, trái một cô bạn gái cũ, phải một cô hồng nhan tri kỷ, thế cô là cái gì, lốp dự phòng trong lốp dự phòng à, để thành nơi cho anh ta trút giận những lúc lên cơn điên chắc? Cô có bị bại não đâu! Thủy An Lạc thầm nghĩ, xem chừng ba dượng của cô khẳng định là lợi hại hơn ba ruột của con cô rồi.

Nếu cô muốn chạy, ông ấy nhất định có thể đưa cô đi.Đáng tiếc là cô ngốc này không nghĩ đến chuyện ba dượng mình chỉ ước có một thế giới hai người với mẹ ruột cô thôi, sao có thể mang cô đi được?"Thủy An Lạc, những gì tôi nói em không hề bỏ vào tai đúng không?" Sở Ninh Dực tiếp tục bị thái độ cứng đầu này của Thủy An Lạc làm cho phátđiên, vươn tay siết chặt lấy cổ tay cô."Ai da, đau..." Thủy An Lạc khẽ kêu một tiếng rồi trừng mắt với anh, "Tôi muốn đi thì đi, không đi tôi cũng sẽ đi tìm đàn anh của tôi.

Anh mau biến đi cùng với cô bạn gái cũ và hồng nhan tri kỷ của anh đi!!!" Thủy An Lạc gào ầm lên, như thể tâm trạng bị đè nén đến cực điểm cuối cùng không thể chịu được nữa mà xả ra.Tìm đàn anh?Một câu nói này thôi đã chặt đứt toàn bộ dây thần kinh bình tĩnh của Sở Ninh Dực, cô ấy luôn nghĩ đến chuyện sẽ đi tìm Mặc Lộ Túc sao."Vậy còn phải xem Mặc Lộ Túc kia có dám chạm đến người đàn bà của Sở Ninh Dực này không đã!" Sở Ninh Dực nói xong lập tức dùng hai tay ghì lấy eo cô, sau đó dùng sức quăng cô lên giường.Thủy An Lạc bị quăng đến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cái người nặng trịch kia đè lên.------oOo------.