Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 171: Giờ Cậu Có Thể Cho Tôi Câu Trả Lời Được Chưa






Cuối cùng, Long Man Ngân không ép Thủy An Lạc phải đưa ra câu trả lời, chỉ nói là tạm thời sẽ không rời khỏi thành phố A.

Có lẽ chờ Tiểu Bảo Bối khỏe rồi bọn họ mới đi.

Vì chuyện này xem như là ván đã đóng thuyền nên Thủy An Lạc thấy rõ sắc mặt của người cha dượng kia càng trở nên khó coi hơn, xem ra chỉ có mẹ cô tự đưa ra quyết định ở lại này thôi.Tiểu Bảo Bối bị ốm, nhưng mà lần này Long Man Ngân cơ bản không hề mó tay vào chút nào, chỉ nói ngoài miệng bảo Thủy An Lạc hoặc Sở Ninh Dực làm cái này cái nọ.

Dù sao bà cũng không thể trông nom cho họ cả đời được, những chuyện này hai người cũng phải tự làm dần đi là vừa.Vấn đề đau đầu đầu tiên khi Tiểu Bảo Bối bị ốm chính là ăn uống, sữa bột hay các thứ cơ bản là thằng bé hầu như không chịu ăn, bởi vì khẩu vị của tiểu tổ tông này lúc này không tốt.


Thủy An Lạc có dỗ dành thế nào cu cậu cũng không chịu ăn, thậm chí còn nôn ra.

Ngay đến cả Sở tổng toàn năng lúc này cũng cảm nhận được thế nào gọi là bó tay bó chân.Đánh? Bé xíu như vậy, đập cho một phát chắc cũng đủ toi rồi.

Cầu xin à, bé tí như vậy thì hiểu được cái gì?Sở Ninh Dực nhìn bình sữa vẫn còn đầy nguyên sau nửa tiếng đồng hồ trên tay mình, lại nhìn ông con đang nhè bột sữa trong miệng ra.

Lông mày anh nhíu chặt lại, bắp thịt căng cứng, đều thể hiện rõ được tâm trạng khó chịu của anh lúc này.Thủy An Lạc ngồi xổm bên cạnh Tiểu Bảo Bối, nhìn thằng nhóc đang vừa đá chân vừa phun sữa phì phì."Tiểu Bảo Bối, mẹ xin con đấy được không, mình ăn một chút nhé, một chút chút thôi." Thủy An Lạc vươn tay lấy giấy ăn lau miệng cho nhưng nhóc con kia chỉ kiêu ngạo quay ngoắt đi, ra tín hiệu cho mẹ mình: Không ăn không ăn là không ăn, đánh chết cũng không ăn.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, nếp nhăn trên trán anh lúc này đã đủ kẹp chết một con ruồi.


Anh bế nhóc con kia lên, sau đó nhét thẳng bình sữa vào miệng cu cậu, ép phải uống."Sở Ninh Dực, anh định làm nó sặc chết à." Thủy An Lạc cuống quít nhảy lên, quát lớn."Oa...." Tiểu Bảo Bối bị ba mình đối xử bạo lực, tiếng khóc còn kinhkhủng hơn tiếng quát của mẹ mình, "Khụ, khụ...."Tiểu Bảo Bối vừa sặc sữa một cái, cả khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng.Sở tổng vĩ đại bấy giờ mới sửng sốt, sao lại sặc thật thế này.Thủy An Lạc vỗ đốp một cái vào tay anh rồi giành lấy cục cưng, lớn giọng nói: "Đã bảo là không được là không được rồi.

Anh không thể dỗ nó nhẹ nhàng, tử tế được à?""Em cũng dỗ nó rồi, có tác dụng gì đâu?" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, càng thêm bực mình, đặt phịch bình sữa lên bàn, sau đó đi ra ngoài.Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, nhìn người đàn ông hơi tập tễnh bước ra ngoài, lại cúi đầu nhìn con trai đang khóc lóc, không nhịn được bĩu môi nói: "Vốn là lỗi của anh cơ mà."Tiểu Bảo Bối vẫn tiếp tục khóc, lại không hề biết vì nhóc mà ba mẹ mình vừa ầm ĩ với nhau một trận.Sở Ninh Dực ra ngoài nhưng không đi đâu xa mà chỉ đứng bên cửa ban công, cố đè nén tâm trạng của mình xuống."Nuôi trẻ con không đơn giản như cậu nghĩ đúng không?"Lúc Sở Ninh Dực đang đặt tay lên lan can nhìn ra bên ngoài, giọng nói của Long Man Ngân chợt vang lên phía sau.Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn, Long Man Ngân vẫn mặc một chiếc váy dài màu trắng.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bà, anh đã biết người đàn bà này không hề đơn giản chút nào.

Khí chất của bà quá cao, khiến người khác không thể nào xem thường.

Chỉ là không biết Thủy An Lạc có phải bị đột biến gen hay không mà trên người cô chẳng có tí khí chất nào củaLong Man Ngân cả."Bác gái." Sở Ninh Dực mở miệng chào, giọng nói không nặng không nhẹ, chỉ là một câu thăm hỏi theo phép lịch sự."Giờ cậu có thể cho tôi câu trả lời được chưa?" Long Man Ngân bước đến bên cạnh anh, mỉm cười hỏi.------oOo------.