Nếu có thể nắm bắt được, có lẽ Kiều Nhã Nguyễn sẽ lựa chọn ở lại.
Còn nếu như không làm được điều đó thì ai cũng chẳng thế cứu được anh ta nữa rồi.
Phong Phong lái xe không nhanh nhưng cũng không chậm.
Đường xá đêm khuya hầu như không còn xe cộ qua lại.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn cảnh vật bên ngoài, cô hoàn toàn không có ý định để ý đến người đàn ông nào đó đang lái xe.
“Răng Mềm, chuyện ngày hôm qua! ” Khó có được một dịp mà Phong Phong lại đè thấp thanh âm của mình vài phần như vậy.
Kiều Nhã Nguyễn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn người đang lái xe: “Phong Ảnh đế, anh đừng giả bộ ngây thơ như mấy thằng nhócchoai choai làm gì, con gái từng làm với anh chắc phải xếp hàng dài đến mặt trăng rồi! Việc gì phải tỏ vẻ thua thiệt như vậy.
”Phong Phong nghe được giọng điệu chế giễu của cô thì lông mày khẽ nhíu lại, rõ ràng không hề vui chút nào.
“Kiều Nhã Nguyễn, tôi và em cần nói chuyện nghiêm túc! Chuyện tối hôm qua tôi sẽ chịu trách nhiệm, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn.
” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Lời này nghe kiểu gì cũng thấy được sự vội vàng trong đó.
Kiều Nhã Nguyễn chống tay lên cằm, cô nhìn người đàn ông vừa sốt sắng lại căng thẳng kia.
Anh ta mà cũng căng thẳng sao?Căng thẳng muốn nhận được đáp án của cô à?Kiều Nhã Nguyễn không phủ nhận rằng vừa nghe thấy vậy cô liền cảm thấy rất cảm động.
Thế nhưng khi nghĩ đến mẹ của Phong Phong thì cảm động gì gì đó để bị hất bay hết rồi.
“Chịu trách nhiệm? Phong Ảnh đế, mới quan hệ có một lần mà đã phải chịu trách nhiệm thì chắc hẳn số con gái mà anh cần chịu trách nhiệm cũng để xếp hàng dài đến mặt trăng rồi đấy nhỉ?!” Kiều Nhã Nguyễn không tin bên cạnh tên Ảnh đế phong lưu này lại chưa từng có một cô gái nào.
Phong Phong lại bị ngôn ngữ sắc bén của Kiều Nhã Nguyễn làm cho nghẹn họng.
Chiếc xe lái đến một nơi nào đó không biết tên, Phong Phong liền dừng xe lại“Răng Mềm, tôi nói nghiêm túc đấy!!!” Rõ ràng Phong Phong đã có chút tức giận.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ cong môi rồi đưa tay mở cửa xuống xe.
Nhiệt độ trong xe hơi cao, cô cần ra ngoài để hạ thấp nhiệt độ của mình một chút.
Nghiêm túc?Cô cũng đã từng nghiêm túc, chính cô đã nghiêm túc vượt qua chuyện của chị Kỳ Nhu, chính cô cũng nghiêm túc cho anh ta biết rằng cô tình nguyện bước lên trước một bước, nhưng kết quả thì sao?Kết quả thật đáng buồn, cũng thật đáng tiếc.
Phong Phong cũng mở cửa bước xuống xe, anh ta đứng ở cách đó không xa chăm chú nhìn vào bóng lưng cô.
“Phong Ảnh đế, hôm nay anh ở đây chờ mặt trời mọc với tôi đi.
” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng, đây có lẽ là thời gian cuối cùng mà bọn họ có thể ở bên nhau.
Phong Phong khẽ nhíu mày, anh ta không hiểu yêu cầu của cô.
Nếu như bình thường chẳng phải cô sẽ cãi nhau với anh ta, sau đó lại chia tay trong không vui sao.
Lẽ nào là vì anh ta vừa mới cầu hôn cho nên cô mới mềm mỏng hơn một chút?Dù sao cũng chẳng có bất cứ điều gì khiến phụ nữ cảm thấy an toàn hơn là hôn nhân.
Phong Phong đi tới bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, dưới ánh trăng, khuôn mặt nghiêng của cô càng thêm xinh đẹp động lòng.
Giờ chắc cô vẫn đang mặc lễ phục phù dâu bên trong, thế nhưng bên ngoài có khoác thêm một chiếc áo lông dài đến mắt cá chân rất dày cho nên cũng không quá lạnh.
Phong Phong nhìn cô chống khửu tay lên lan can chống cằm, nhất thời cả trái tim của anh ta đều mềm nhũn hết cả.
“Răng Mềm! ”“Anh đừng nói chuyện, cứ chờ mặt trời mọc đi.
” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng ngắt lời.
Người đàn ông này có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cô, vậy nên cô chỉ có thể giữ im lặng để giữ vững lý trí của mình.
Nếu như có thể thế này mãi đến bình mình thì có lẽ sau này nhớ lại cũng có thể coi là tốt đẹp.
Tiếng di động của Phong Phong đột nhiên vang lên, nhưng anh ta nhìn cũng chẳng nhìn đã cúp máy.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn anh ta một cái rồi khẽ nói: “Nghe đi! Giờ này mà gọi điện biết đâu lại có chuyện lớn gì thì sao?”“Không có việc gì hết.
” Phong Phong nói rồi tắt luôn cả di động, anh ta muốn ở đây với Kiều Nhã Nguyễn bởi vì anh ta bỗng cảm thấy bất an.
“Nhỡ là mẹ anh thì sao?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói, trong giọng điệu lại lộ ra chút giễu cợt.
.