Trên chiếc trực thăng ngoài một bác sĩ phụ khoa thì còn có cả Kiều Nhã Nguyễn.Tiếng khóc Kiều Nhã Nguyễn rất nhỏ.
Cô vẫn nắm tay Thủy An Lạc, nước mắt rơi lã chã.“Lạc Lạc, mày không thể có chuyện gì được!” Kiều Nhã Nguyễn đau lòng nói.Thủy An Lạc lúc này đã rơi vào trạng thái mơ màng, thế nhưng cô vẫn nhận ra cô gái đang ở bên cạnh mình là ai.“Tao không sao, không có chuyện gì đâu...” Cô chỉ hơi kiệt sức và bụng hơi đau thôi.Sở Ninh Dực lên trực thăng muộn hơn một chút.
Lúc anh lên tới nơi thì An Phong Dương và Phong Phong đều đang đứng ở cửa trực thăng chờ sẵn.“Lạc Lạc đâu?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.“Ở bên trong, yên tâm đi.” Người bọn họ gọi tới là bác sĩ sản khoa tốt nhấtở thành phố A, ngay cả thiết bị cũng là kéo nguyên chiếc từ bệnh viện lên thẳng trực thăng.Sở Ninh Dực là người lý trí hơn những gì bọn họ tưởng tượng, những gì bọn họ không nghĩ đến thì Sở Ninh Dực đã nghĩ đến cả rồi.An Phong Dương cúi đầu nhìn chiếc du thuyền phía dưới nổ tung thì nhịn không được mà thổn thức: “Cần gì phải thế chứ?”Sở Ninh Dực nào có tâm trạng để ý tới lời của An Phong Dương.
Anh đi thẳng vào bên trong.Kiều Nhã Nguyễn nghe được tiếng bước chân thì quay đầu nhìn người đang bước vào.Ngay khi Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc thì cả người lập tức trở nên căng thẳng.Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy.
Sở Ninh Dực lập tức đi qua nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô.
Đây là sai lầm của anh mới khiến cô chịu khổ một cách oan ức như này.“Tình trạng rất lạc quan, Sở tổng không cần lo lắng đâu.” Nữ bác sĩ kia lên tiếng trấn an.Những dụng cụ lạnh ngắt đang cắm trong thân thể, nhưng Thủy An Lạc biết những thứ đó đang giúp cô và đứa bé trong bụng của cô.Bàn tay của cô bị nắm rất chặt.
Đó không phải là bàn tay mềm mại của Kiều Nhã Nguyễn mà là một bàn tay ấm nóng hừng hực.“Anh Sở, về sau đừng đào hoa nữa được không? Có là nam hay nữ cũng đừng dây vào nữa!” Thủy An Lạc run run giọng nói.
Cô không hiểu nổi cái kiểu suýt thì lưu thai rồi lại ngất đi thế này là sao nữa.Tại sao cô không bất tỉnh, tại sao cô không thể vừa mới tỉnh lại thì bác sĩ đã nói cho cô biết rằng đứa bé được an toàn?Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên tay cô rồi thấp giọng nói: “Được, về rồi để anh hủy khuôn mặt này đi luôn.”“Như vậy không được, thế thì em ngắm kiểu gì?” Thủy An Lạc muốn cười nhưng cả người đều đau muốn chết.“Sở phu nhân, cô đừng kích động.” Nữ bác sĩ kia vội lên tiếng, lúc này cô ấy đang khống chế để giúp cô không bị lưu thai.Thủy An Lạc không dám động dậy.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn những dụng cụ y tế lạnh ngắt kia rồi thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Đứa bé nàyvề sau nhất định thành công lắm đây, mới chỉ là cái phôi thai nhỏ bé đã phải trải qua sóng to gió lớn rồi.”Giọng nói của anh rất thấp nhưng lại nghe được sự đau lòng trong đó.Thủy An Lạc biết anh đang an ủi cô, nhưng mà trong lòng anh thì sợ hãi hơn bất cứ ai.Kiều Nhã Nguyễn đứng nhìn hai người họ, mũi cô cay cay rồi lại lẳng lặng đi ra ngoài.“Sao rồi?” Kiều Nhã Nguyễn vừa mới bước ra ngoài thì An Phong Dương lập tức hỏi.“Bác sĩ Lưu nói không có vấn đề gì, đợi xem thế nào!” Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn vào bên trong.Kỳ thực đây là lần đầu tiên Kiều Nhã Nguyễn thấy một Sở Ninh Dực ăn nói nhỏ nhẹ như vậy.Chắc Sở Ninh Dực phải yêu Thủy An Lạc nhiều lắm nên mới có thể nhẹ nhàng với Thủy An Lạc như vậy.Từ lúc Kiều Nhã Nguyễn đi ra thì Phong Phong vẫn dán mắt nhìn cô.
Tất nhiên Kiều Nhã Nguyễn không tránh được ánh mắt này, cô chỉ làm như không thấy mà thôi.Sáng mai cô sẽ rời đi, sẽ chẳng còn bất cứ dây dưa gì với anh ta nữa.Đêm qua là Kiều Nhã Nguyễn cô uống say, thế nhưng còn chưa say đến mức không biết trời trăng là gì.
Là Kiều Nhã Nguyễn ngầm đồng ý, thậm chí còn chủ động trong chuyện kia.
Cô chỉ muốn trước khi hai người bọn họ hết duyên thì có thể lưu lại chút gì đó về tình yêu này cho chính mình.------oOo------.