Thủy An Lạc đi tới cửa, cửa phòng đang bị khóa, trên du thuyền không có một ai khác.
Thủy An Lạc nhìn ra ngoài từ cửa sổ, chỉ có một mình Bạch Dạ Hàn đang ngồi ở trên boong thuyền.
Anh ta đang đợi một người, có lẽ nên nói là, anh ta đang đợi Sở Ninh Dực.
Bạch Dạ Hàn, gã này đúng là điên thật rồi.
Chiếc trực thăng vẫn lượn quanh trên mặt biển mà không hề đáp xuống, cho nên Thủy An Lạc không xác nhận được người vừa đến có phải Sở Ninh Dực hay không.
“Bạch Dạ Hàn.
” Thủy An Lạc dùng sức đẩy cửa ra nhưng phí công vô ích.
Bạch Dạ Hàn có vẻ như đã nghe thấy tiếng gọi của Thủy An Lạc.
Anh ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn người đang đứng phía sau cánh cửa, hơi nhếch môi, “Cô tỉnh rồi à, tôi nghĩ cô phải ngủ một lúc nữa kia, dù sao trò hay còn chưa bắt đầu.
”“Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thủy An Lạc từ bỏ việc đẩy cửa, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một chỗ có thể thoát ra.
“Tôi muốn làm gì, cô sẽ biết sớm thôi.
” Bạch Dạ Hàn nói, chậm rãi đứng dậy.
Thủy An Lạc lúc này mới chú ý tới, hôm nay Bạch Dạ Hàn mặc một bộ vest màu trắng, giống hệt với Sở Ninh Dực.
Là lễ phục!Thủy An Lạc mang theo khiếp sợ nhìn Bạch Dạ Hàn, rốt cuộc gã này muốn làm gì vậy?“Bạch Dạ Hàn, Long Nhược Sơ bị bắt rồi, anh cảm thấy anh còn có chỗ dựa vững chắc à?” Thủy An Lạc lấy can đảm nói.
Bạch Dạ Hàn đi tới cửa, trán tì lên lớp kính, tựa như đang đối diện với người ở bên trong.
“Cô biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã vô cùng ghét cô.
” Bạch Dạ Hàn thấp giọng nói.
Lần đầu tiên?Chính là lần anh ta lên tòa giúp cô kiện, đến nhà tìm cô lấy tài liệu phải không.
Khéo ghê, khi đó, cô cũng không thích người đàn ông này một chút nào cả.
“Tôi thật không biết, một người phụ nữ như cô có gì đáng để Sở Ninh Dực thích?” Bạch Dạ Hàn nói, giọng mỏng lạnh xuyên thấu qua cửa kính truyền vào.
“Chí ít anh ấy sẽ không thích một người đàn ông.
” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Thủy An Lạc nói xong, liền nghe thấy bên tai có tiếng động kỳ quái vọng tới.
Thủy An Lạc bỗng nhiên quay đầu lại.
Có điều vừa quay lại, suýt nữa cô đã bị hù chết.
“Á! ” Thủy An Lạc hét lên một tiếng, dính lên trên cửa.
Trên chiếc giường cô vừa nằm có một con mãng xà, thân thể nó to hơn miệng bát, lúc này nó đang từ từ cựa mình.
“Bạch Dạ Hàn, anh là đồ biến thái.
” Hai tay Thủy An Lạc bám chặt vàocánh cửa phía sau, run rẩy kêu lên.
“Nghe đồn thế gian vạn vật đều không dám đụng vào Long nhân, không bằng hôm nay cô thử đấu với con súc sinh này xem, rốt cuộc là ai mạnh hơn.
” Bạch Dạ Hàn nói, trong giọng nói toát ra vài phần lạnh lẽo.
“Anh cho là giết tôi rồi anh có thể ở bên Sở Ninh Dực sao? Anh thực sự còn ngây thơ hơn cả Viên Giai Di nữa.
” Thủy An Lạc cố gắng hít thở để ổn định lại tâm trạng đang sợ hãi của mình.
“Tôi đương nhiên biết, tôi và cậu ấy không có khả năng.
Thế nhưng cô không biết đúng không, Thủy An Lạc, kỳ thực, người tôi thích, là cô.
” Hai chữ cuối cùng, anh ta nói rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng Thủy An Lạc vẫn nghe được.
Biến thái, biến thái, vô cùng biến thái, thích kiểu này, cô không cần!Thủy An Lạc nhìn con mãng xà đang từ từ tỉnh lại, cả người càng run lên dữ hơn, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, vươn tay che chở bụng của mình.
“Cách anh thích một người thật đúng là đặc biệt.
” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt lại chú ý đến nhất cử nhất động của con mãng xà kia.
“Cậu ta đến rồi.
” Bạch Dạ Hàn hơi mỉm cười nói, chỉ có điều nụ cười này, có chút điên cuồng.
------oOo------.