“Có.” Thủy An Lạc vội nói, sau đó cô ra tủ rượu lấy cho cô bạn một chai rượu vang.Sở Ninh Dực vẫn lẳng lặng nhìn, “Nhưng mai cô còn phải làm phù dâu nữa đấy, lỡ uống nhiều...”“Yên tâm, không uống nhiều đâu.” Kiều Nhã Nguyễn giật lấy chai rượu, đưa thẳng lên miệng nốc.Thủy An Lạc: “...”Phong Phong thấy Kiều Nhã Nguyễn như vậy liền đứng dậy, sau đó cũng ra tủ rượu lấy một chai, có điều lần này anh ta không quay lại bàn mà đứng tu luôn ở đó.Thủy An Lạc lại ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực, khẽ nói: “Sẽ không sao đấy chứ?”“Không sao, em ăm cơm đi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.Bầu không khí bữa cơm này có chút gượng gạo.
Mân Hinh từ đầu tới cuối cứ cúi gằm không nói gì cả.An Phong Dương nhíu mày, nhưng trước mắt anh không có thời gian để ý tới chuyện tình cảm của em nuôi mình.Thủy An Lạc được ăn một bữa lẩu vừa cay vừa phiêu.
Cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người Kiều Nhã Nguyễn đã uống say, chính Phong Phong lại là người đưa cô đi.“Haiz...” Thủy An Lạc muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo lại.An Phong Dương cũng không có ý định cản lại.
Anh với Sở Ninh Dực ăn xong liền vào phòng làm việc bàn bạc.Cô Thanh Trần còn thẳng thắn hơn, tìm thấy phòng khách liền lăn ra ngủ.“Em vẫn có cảm giác là cô ấy béo lên.” Thủy An Lạc nhìn bóng lưng Cố Thanh Trần đi lên lầu, không nhịn được nói.“Phụt.” Mân Hinh không chịu nổi nữa bật cười thành tiếng, “Sao em lại đểý chuyện cô ấy có béo lên hay không quá vậy?” Thủy An Lạc bĩu môi, không đáp.“Mau đi nghỉ đi, mai còn phải dậy sớm nữa đấy.” Mân Hinh lên tiếng.
Thủy An Lạc gật đầu, đi tới bế Tiểu Bảo Bối ra, “Lên nhà với mẹ nào.” “Em, em~”“Con xem em con ngủ rồi kia kìa.
Con cũng phải đi ngủ thôi, như thế thì mai mới có thể chơi với em được chứ.” Thủy An Lạc dỗ dành nhóc.Tiểu Bảo Bối nghiêng đầu, có vẻ như đang suy ngẫm về vấn đề này.Mân Hinh cũng bế Tiểu Miên Miên lên, “Đi nghỉ thôi.” Cô phải vào phòng làm việc xem xem hai người kia định sắp xếp thế nào nữa.Thủy An Lạc biết, những người này có bàn bạc nhiều thế nào cũng sẽ không nói với cô, thế nên cô cứ đưa Tiểu Bảo Bối đi nghỉ cho rồi.“Hắc Long, đi nào.” Thủy An Lạc cất tiếng, gọi Hắc Long vẫn đang nằm bò trong phòng khách đi theo cô lên nhà.Thủy An Lạc không biết họ bàn cái gì mà hai rưỡi cô bị gọi dậy để trang điểm vẫn thấy phòng làm việc còn sáng.
Thím Vu nói cả đêm họ đều chưa ra ngoài.Thủy An Lạc ôm gối gà gật, nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô cùng.
Cô không biết mục đích của Sở Ninh Dực là muốn xóa bỏ hoàn toàn suy nghĩ muốn đưa cô đi của Long Nhược Sơ hay là muốn lấy mạng của bà ta nữa.Nhưng, hình như chuyện này cũng chỉ có một đáp án mà thôi.Muốn Long Nhược Sơ từ bỏ cái suy nghĩ đó, e là chỉ tới khi nào bà ta chết đi.“Cốc cốc cốc...” Cửa phòng có người gõ.Thủy An Lạc ngẩng lên, thấy Mặc Lộ Túc đang đứng trước cửa.“Đàn anh?” Thủy An Lạc khẽ gọi một tiếng.Mặc Lộ Túc gật đầu, sải bước tiến vào.“Sao anh lại tới đây thế?” Thủy An Lạc thắc mắc hỏi.Vì cô phải mặc đồ truyền thống đội mũ phượng, thế nên cô phải thay quần áo trước rồi mới trang điểm.
Lúc này cô vẫn đang trong quá trình tỉnh ngủ.“Anh vừa tới thôi, anh họ tìm anh.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói, nhưng anh cứ nhìn Thủy An Lạc suốt, như muốn ghi lại hình ảnh của cô lúc này vào trong tim.“À, anh ấy vẫn đang trong phòng làm việc.
Anh qua đó tìm anh ấy đi.” Thủy An Lạc đứng dậy bỏ gối ra vươn vai một cái, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.“Lạc Lạc...” Mặc Lộ Túc bỗng lên gọi tên cô.------oOo------.