“Cô Văn, kể cả cô có ký hợp đồng với Hollywood thì cô cũng phải khỏe mạnh trước đã, phải không nào?” Thủy An Lạc khinh bỉ Sở Ninh Dực xong lại tiếp tục công việc của mình.Đại khái cô ngôi sao nhỏ kia cũng cảm thấy Thủy An Lạc nói có lý, cho nên cũng không trách cứ cô nữa.“Đây là bệnh viện của Sở Thị, cô đã từng gặp Sở Ninh Dực chưa?” Cô ngôi sao kia đột nhiên hỏi.
Cô ta đã đi tới tất cả những nơi có liên quan tới Sở Ninh Dực, chỉ để có cơ hội gặp mặt anh.Thủy An Lạc đang cầm ống nghe chẩn đoán trình trạng của cô ta, thế nhưng nghe được những lời này xong thì nhịn không được mà phỉ nhổ nước bọt trong lòng: Không chỉ ngày nào cũng gặp mà mỗi tối còn ôm đi ngủ đấy, ý kiến gì không?!“Chưa gặp bao giờ.” Thủy An Lạc nói dối không chớp mắt.“Sao tôi cứ thấy mặt cô quen quen thế nhỉ?” Ngôi sao nhỏ kia nhìn Thủy An Lạc, sau đó lại nheo mắt lại.“Khuôn mặt của tôi rất phổ biến, nên cô Văn thấy quen cũng là bình thường.
Dù sao đâu phải ai cũng đẹp lông lẫy như cô Văn đây được.”Thủy An Lạc cảm thấy công sức mỗi ngày dối lòng mà nịnh bợ Sở Ninh Dực cũng đã có tác dụng rồi.
Nhìn đi, bây giờ cô có thể mặt không đỏ tim không đổi nhịp mà nói láo đó.Chỉ là không biết rửa ba tầng bột mì này đi thì mặt thật sẽ thế nào nhỉ.Thủy An Lạc suy nghĩ rồi lại đột nhiên nhớ đến Tiểu Bảo Bối nhà mình.
Có một lần cô ra ngoài về có trang điểm nhạt, thế nhưng Tiểu Bảo Bối cũng ghét bỏ không cho cô ôm nguyên một ngày trời.Vậy nên Tiểu Bảo Bối với ba nó giống nhau, đều không thích những người trang điểm.Chỉ bằng một điểm này thôi thì ngôi sao nhỏ này cũng đã bị out rồi.“Cô Văn phục hồi rất tốt, đại khái trong hôm nay là có thể xuất viện được rồi, cô thấy sao?” Thủy An Lạc nói xong còn cố ý nhìn chủ nhiệm khoa ngoại của mình một cái.“Sở Ninh Dực còn chưa đến thăm tôi, sao tôi có thể khỏe lại được chứ!” Ngôi sao nhỏ kia bỗng hét lên.Sở Ninh Dực tới...!thăm cô ta?Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, con nhỏ này bị điên hả!Thủy An Lạc nghĩ, kể cả cô có bệnh đến chết thì chắc chắn Sở Ninh Dực cũng không thèm tới đâu!Thủy An Lạc lại quay đầu nhìn cô hướng dẫn: Có phải cô ta vào nhầm phòng bệnh rồi không? Không phải nên đi khoa tâm thần sao ạ?Chủ nhiệm khoa ngoại cúi đầu cười, lúc này bà ấy đang nghĩ gì cô cũng không biết được.“Tất nhiên, nếu cô Văn vẫn muốn tiếp tục nằm viện thì chúng tôi cũng không có ý kiến gì.” Thủy An Lạc tốt tính nói.“Cô đang cười nhạo tôi!” Ngôi sao nhỏ kia lại thét lên, chói hết cả tai.Thế mà cũng nghe ra được cơ à, xem ra cũng không ngu lắm đâu.Thủy An Lạc khép bệnh án lại, cười nói: “Sao có thể như thế được chứ? Chỉ là ở bệnh viện có rất nhiều virut, tôi chỉ sợ sẽ bất lợi đối với việc bìnhphục của cô Văn mà thôi.”“Không cần cô quan tâm, cô là ai chứ hả?” Ngôi sao nhỏ kia lại hét lên lần nữa.Thủy An Lạc nghĩ, ngay cả Viên Giai Di có cái mác người mẫu quốc tế to như vậy cô còn chẳng sợ, chả lẽ phải sợ ngôi sao nhỏ hạng ba như cô ta sao?“Người sáng suốt đều nhìn ra được hai ta là chung một dạng, à không, phải nói là sinh vật mới đúng.” Thủy An Lạc hời hợt trả lời, rồi quay đầu nhìn cô hướng dẫn của mình: “Cô, hôm nay có lẽ không cần thêm thuốc nữa nữa đâu ạ.”Chủ nhiệm khoa ngoại khẽ gật đầu, nhìn về phía ngôi sao nhỏ đang xù lông ngồi trên giường: “Cô Văn, phòng bệnh trong bệnh viện có hạn, cho nên mong cô Văn...”“Tôi trả tiền, tôi muốn ở bao lâu thì sẽ ở bấy lâu!” Ngôi sao nhỏ kia hung hăng nói, cứ như thể ai dám bảo cô ta đi thì cô ta sẽ liều mạng với người đó vậy.Thủy An Lạc cũng lười tính toán với cô ta thêm nữa, nếu đã có tiền thì thích ở cứ ở.“Này, tôi hỏi cô, cô có biết trong bệnh viện của các cô có bác sĩ nào tên là Thủy An Lạc không?”Lúc Thủy An Lạc đang định đi khỏi thì cô nàng ngôi sao kia đột nhiên hỏi.Có điều cái giọng điệu của cô ta khiến Thủy An Lạc chẳng thể thích nổi.Chủ nhiệm khoa ngoại đứng phía sau cúi đầu cười thầm, nhưng không nói gì cả.------oOo------.