Hơn một trăm món ăn, Thủy An Lạc ăn được một nửa thì không ăn tiếp được nữa, thế nhưng cũng chẳng chọn được mấy món.Kiều Nhã Nguyễn là người kén ăn, hơn năm mươi món cũng chỉ chọn được có năm món.
Thủy An Lạc thì nhiều hơn một chút, vậy nên tổng cộng lại mới được mười hai món, còn thiếu nhiều lắm.Sở Ninh Dực chỉnh sửa bản thiết kế xong, lúc quay đầu lại, thấy Thủy An Lạc đang ngồi cạnh bàn xoa bụng thì biết cô ăn hết nổi rồi.Khóe miệng của anh khẽ cong lên, sau đó anh đưa bản thiết kế cho giám đốc khách sạn rồi đi tới.Một tay Sở Ninh Dực chống lên bàn, một tay thì chống lên lưng ghế: “Làm sao thế?”“Em no quá.” Lúc ở trên xe cô đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt rồi.Sở Ninh Dực khẽ cười một tiếng, cưng chiều hôn lên trán cô một cái.Kiều Nhã Nguyễn dựa vào bên kêu than, hai cái người này lúc nào cũng ngược chó độc thân hết.Nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới: “Tổng giám đốc, phu nhân chỉ mới chọn ra được có mười hai món, còn thiếu hai mươi tư món nữa.” Hôn lễ của Sở Ninh Dực áp dụng đúng quy cách tiệc rượu ba mươi sáu món.“Món khác thì chọn đại đi! Mấy thứ này cũng đủ cho em với Lão Phật Gia ăn rồi!” Thủy An Lạc nắm lấy cổ tay của Sở Ninh Dực nói.Sở Ninh Dực nhíu mày, hôn lễ của anh sao có thể tùy tiện như thế được?“Á, em nghĩ ra rồi, chiều nay em rảnh, để em đưa thực đơn đến chỗ ba mẹ rồi để mọi người chọn thêm nhé!” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.
Tiệc cưới lần trước là do mẹ chồng và mẹ cô một tay chuẩn bị, còn cô thì chẳng biết gì.
Thế nhưng lần này Sở Ninh Dực đích thân muốn chuẩn bị mọi thứ nên kéo luôn cả cô vào.Sở Ninh Dực gật đầu đồng ý với ý kiến của cô.“Không có việc gì thì tao đi đây, bị hai người đả kích thế này tao chết mất.” Kiều Nhã Nguyễn phẫn hận nói, để chọn được đồ ăn mình thích, tưởng cô dễ sống lắm chắc?“Tôi đưa em đi.” Phong Phong nói.“Không cần!” Kiều Nhã Nguyễn lại hất người ra, sau đó lướt qua Phong Phong bỏ đi.Phong Phong đuổi theo, bỏ lại Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc bốn mắt nhìn nhau.“Không ngờ cũng có lúc Phong điên thức thời thế này.” Thủy An Lạc khẽ xoa cằm mình, nói: “Đúng rồi.” Thủy An Lạc nghĩ nghĩ, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, đuổi theo Phong Phong còn chưa kịp vào thang máy.
Cô thấp giọng thì thầm vào tai Phong Phong câu gì đó.“Thật sao?” Phong Phong bán tín bán nghi hỏi lại.“Hừ, không tin thì thôi! Tôi nói cho anh biết, thần trợ công như tôi không có nhiều lắm đâu, phải biết quý trọng!” Thủy An Lạc thờ ơ nói.Thang máy khác vừa tới, Phong Phong liếc mắt nhìn Thủy An Lạc rồi bước vào trong đó.“Em nói cái gì đấy? Lại còn đứng sát cậu ta như thế nữa?” Anh Sở mà đã ghen thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.“Anh có biết sự khác biệt lớn nhất giữa Phong Phong và Bạch Dạ Hàn là gì không?” Thủy An Lạc tựa vào lồng ngực của Sở Ninh Dực, nhìn cánh cửa thang máy đã đóng lại.Sở Ninh Dực nhướng mày, bọn họ đành phải chờ một thang máy khác chạy lên.“Điểm khác nhau lớn nhất là mặc kệ Phong Phong có làm cái gì thì em cũng sẽ tha thứ cho anh ta.
Thế nhưng với Bạch Dạ Hàn, dù anh ta chẳng làm gì em cũng không bao giờ tha thứ.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.“Nói như vậy là sao?” Sở Ninh Dực thấy thang máy đã tới liền ôm Thủy An Lạc bước vào, cũng bảo giám đốc khách sạn ở lại không cần đi theo.“Mặc dù Phong Phong ghét em, nhưng lúc em gặp chuyện thật thì anh ta lại là người có thể liều mạng giúp đỡ em! Giống như lần trước anh ta đưa em chạy trốn khỏi bà ngoại ấy! Thế nhưng Bạch Dạ Hàn lại không như vậy.
Sự chán ghét của anh ta đối với em là từ trong xương tủy của anh ta rồi.
Tiềm thức của anh ta lại luôn cho rằng em sẽ hại anh, cho nên không thể để em sống được.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.Đều là anh em với Sở Ninh Dực, Anh Xinh Trai thì khỏi phải nói, anh ấy vẫn là người anh trai lớn luôn thương yêu cô nhất.
Phong Phong tuy bề ngoài có vẻ ghét bỏ cô, thế nhưng lúc cô gặp nguy hiểm thì chẳng nói hai lời liền lao vào giúp đỡ.
Duy chỉ có một mình Bạch Dạ Hàn là hận cô thật sự.------oOo------.