“Cũng được, nhưng tôi phải nói rõ điều này, nếu như Sở Ninh Dực gặp chuyện không may gì đó thì tôi muốn chết cũng có trăm ngàn cách.
” Thủy An Lạc mỉm cười rồi trả lời bà ngoại một cách bình tĩnh.
Long Nhược Sơ hơi nheo mắt lại.
Trong lòng của Thủy An Lạc rất sốt ruột nhưng cô không dám thể hiện ra bên ngoài.
Long Nhược Sơ đứng ở cửa một lúc rồi mới quay qua nói với người đi theo bên cạnh: “Đưa cậu ta đến gian phòng bên cạnh.
”Thủy An Lạc nhìn Long Nhược Sơ rời đi, không kìm được nữa phải thở ra một hơi.
Cô vội vàng quay người lại đỡ Sở Ninh Dực đứng dậy.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay của Thủy An Lạc, lúc không có anh làm hậu thuẫn cô vẫn luôn làm rất tốt.
Căn phòng này cũng không được coi là tốt lành gì cho cam, nhưng chung quy cũng khá hơn cái nhà nát kia nhiều lắm.
Ít nhất là nhiệt độ trong phòng cao hơn, cũng sạch sẽ hơn.
Long Nhược Sơ chuẩn bị cho cô nước nóng và những dụng cụ phẫu thuật cần thiết cũng như thuốc thang, nhưng lại hoàn toàn không chuẩn bị người cho cô.
“Trái lại bà có cho cháu người thì cháu cũng đâu có dùng đâu đúng không?” Long Nhược Sơ đứng trước cửa lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc quay đầu lại tức giận mà trợn mắt nhìn bà ta, cô vẫn chưa học được cách bình tĩnh như Sở tổng đâu.
Thủy An Lạc bước ra rồi đóng mạnh cửa lại, đồng thời lớn tiếng nói: “Bà không yên tâm thì cứ cho người đứng canh giữ ngoài này đi!”Thủy An Lạc nói xong liền quay lại, dụng cụ phẫu thuật nhìn thì mới nhưng cô cũng không dám cứ thế mà trực tiếp dùng luôn, cô cẩn thận tiệt trùng hai lần với nước sôi và hơ lửa.
Long Nhược Sơ không chuẩn bị thuốc tê, Thủy An Lạc nghĩ bà ta cố tình nhưng hiện tại bọn họ đang ở thế yếu cho nên cũng không có quyền yêu cầu quá nhiều.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Không có thuốc tê, sẽ đau lắm đấy.
”Sở Ninh Dực duỗi tay nắm chặt lấy tay của cô nói: “Đừng sợ, em cứ làm đi.
”Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, sao mà cô không sợ được chứ, cô sợ anh bị đau.
Long Nhược Sơ đứng ngoài sân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, rõ ràng mặt trăng rất tròn đầy nhưng dưới cái nhìn của bà ta thì lại hơi khuyết.
Thời gian của bà ta đã không còn nhiều nữa rồi, nhưng bà ta nhất định phải tìm cho bằng được một người nối nghiệp.
Con gái của Thủy An Lạc là hy vọng duy nhất của bà ta, có đứa bé kia thì bà ta mới có thể chống đỡ thêm được một thời gian nữa.
“Tông chủ, điện thoại của cậu Bạch.
” Vệ sĩ bước tới gần rồi đưa một chiếc di động cho Long Nhược Sơ.
Cậu Bạch?Thủy An Lạc hơi sửng sốt, là Bạch Dạ Hàn sao?Sở Ninh Dực nắm chặt lấy cánh tay của Thủy An Lạc khiến cô giật mình tỉnh táo lại rồi tiếp tục tập trung giúp anh lấy viên đạn ra.
Sở Ninh Dực ướt đẫm mồ hôi nằm trên giường, đó là vì đau.
Thủy An Lạc cũng toát đầm đìa mồ hôi, cũng là vì đau, nhưng là đau lòng.
Thủy An Lạc tay chân lanh lẹ giúp anh thoa thuốc rồi băng bó lại cẩn thận:“Có phải anh đau lắm không?”Sở Ninh Dực nghe thấy giọng của cô run rẩy, nhưng anh cũng chẳng còn sức giơ tay lên lau nước mắt cho cô nữa.
“Em đừng khóc.
” Vì kiềm chế lại cảm giác đau đớn của mình mà giọng của Sở Ninh Dực bây giờ đã khàn đến mức nghe không rõ chữ.
“Thuốc tiêu viêm cũng không có nhiều.
” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói rồi giúp anh tránh cái chân phải ra đắp chăn lên: “Trước hết anh cứ ngủ một giấc đi đã, em sẽ nghĩ cách.
”Sở Ninh Dực nhắm hai mắt lại, đầu của anh đã đau đến không thể chịu nổi nữa rồi: “Để lại một bao thuốc chữa thương.
” Sở Ninh Dực khẽ nói, anh quả thật cần ngủ một giấc, như vậy mới có thể bảo vệ cô được tốt hơn.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cái chậu máu đỏ, rồi lại nhìn Sở Ninh Dực đã chầm chậm rơi vào giấc ngủ nhưng lại không được yên ổn.
Trong đầu cô vẫn còn vang lên câu nói “cậu Bạch” vừa rồi, đó là Bạch Dạ Hàn sao?Bạch Dạ Hàn lại là người của bà ngoại?Hơn nữa, tại sao anh ta lại gọi điện cho bà ngoại vào cái lúc này?Chẳng lẽ anh ta muốn làm luật sư bào chữ cho Lan Hinh sao?Nếu quả thật là như thế thì cô thật sự cảm thấy chua xót thay cho Sở Ninh Dực và An Phong Dương.
------oOo------.