An Phong Dương nhướng mày, rồi lại ngồi xuống cạnh anh ta.
“Nếu thật sự thích thì đi theo đuổi lại đi, cái tinh thần quấn lấy người ta không buông trước kia đâu rồi?” An Phong Dương lạnh lùng nói.
Phong Phong nhắm mắt, anh ta biết, giờ theo đuổi cũng không được nữa rồi.
Bất kể là vì anh ta hay cô ấy.
“Hôm nay ba cậu làm sao thế hả? Bạch Nhị không tới thì thôi, còn các cậu, một thằng chạy mất, một thằng ngồi đây tự chuốc say, còn một thằng thì cứ thấp thỏm không yên, rốt cuộc là làm sao?” Một người bạn tốt đặt tay lên vai An Phong Dương, không nhịn được hỏi.
An Phong Dương quay lại nhìn người bạn kia, “Không sao, để vợ ở nhà tôi không yên tâm thôi, về trước đây.
”“Này, cái lý do này của cậu là sao hả? Cậu có vợ từ bao giờ thế?” Thấy An Phong Dương đứng dậy, người bạn kia cười mắng một tiếng.
An Phong Dương vỗ lên vai cậu ta, “Lúc nào tôi kết hôn thì cậu phải đưa cả phong bì mừng cưới lẫn mừng tuổi con tôi luôn đấy, không được quên đâu nhé.
”Nói xong anh đi về luôn, Phong Phong thấy vậy cũng không ở lại lâu nữa, bỏ lại đám người kia ở lại chơi tiếp.
***Lúc này trên lầu, Sở tổng đang cố gắng hết sức để bà xã nhà mình biết được thế nào gọi là không hư thận.
Mỗi lần Thủy An Lạc chọc phải ông xã xong lại cảm thấy hối hận vô cùng, vì cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Xong xuôi, Sở Ninh Dực đứng cạnh giường nhìn cô vợ nhỏ đang nằm trên giường đấm gối thùm thụp ảo não, không nhịn được cúi xuống hôn một cái lên lưng cô: “Dậy đi, nếu không Tiểu Bảo Bối lại quấy tìm em đấy.
”“Đồ cầm thú!” Thủy An Lạc ngân ngấn nước mắt nhìn anh, lúc này hai chân cô vẫn đang run lên vì tê mỏi.
Nhưng vì quá hiểu tính con mình nên Thủy An Lạc vẫn phải đấu tranh dậy khỏi giường, sau đó để mặc Sở Ninh Dực mặc quần áo cho mình.
“Ban nãy em gặp Triệu Miểu trong nhà vệ sinh.
”“Âm hồn bất tán.
” Sở Ninh Dực bình luận.
Thủy An Lạc bày tỏ tán thành với ý kiến này của anh.
“Con nhỏ đó lại nói gì với em rồi?” Sở Ninh Dực vừa mặc quần áo cho cô vừa hỏi.
“Toàn mấy câu kiểu như em không nên đến đây này nọ thôi.
” Thủy An Lạc nhíu mày nói.
Sở Ninh Dực khẽ gật, đại khái cũng nghĩ tới chuyện này.
Hai người mặc quần áo xong xuôi, Thủy An Lạc không muốn đi nên Sở Ninh Dực liền bế luôn cô dậy.
“Còn lười hơn cả con nữa.
” Sở Ninh Dực nói vậy nhưng cũng không buông cô xuống mà bế cô ra ngoài.
Thủy An Lạc cười trộm, giờ anh Sở cưng chiều cô đến mức cô không còn biết mình là ai nữa rồi.
Sở Ninh Dực không quan tâm đến ánh mắt của người khác, mà bế thẳng cô xuống bãi để xe.
Anh tự lái xe, để Thủy An Lạc dựa vào ghế phó lái chợp mắt một lát.
Sở Ninh Dực biết cô mệt nên lái xe chậm lại, bật chút nhạc êm dịu để cô có thể nghỉ ngơi dễ chịu hơn.
Thủy An Lạc vốn muốn chợp mắt một lát, nhưng không ngờ lại ngủ một giấc sâu luôn.
Trong mơ, xung quanh đen kịt, cô đứng ở chỗ nào đó như một mảnh đất trống, ngẩng đầu liền thấy con ác long đang bay lượn lòng vòng trên đầu.
Lần này, cô có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của con rồng đó, cả người nó đen thui, trên vẩy như bị dính cái gì đó bẩn bẩn, rơi xuống mặt cô, còn có cả mùi hôi thối nữa.
Thủy An Lạc ngẩng lên, vùng ngực phát ra ánh sáng tím, không khí lạnhlẽo vây lấy cô, nhưng trước ngực lại không ngừng nóng lên.
“Mày là ai? Tại sao lại cứ quấn lấy tao mãi như thế?”Lần này Thủy An Lạc không còn hoảng hốt hay sợ hãi nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào con ác long trên bầu trời kia.
Con rồng đó vẫn lượn lờ trên không, phát ra những âm thanh khàn khàn.
Như thể đang cười nhạo cô.
Thủy An Lạc khẽ mím môi, đúng lúc này, nó bỗng nhiên lao thẳng xuống người cô!------oOo------.