Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động trong tay mình, hình như anh vừa chọc giận cô nhóc này rồi.Thủy An Lạc ngồi trong phòng vệ sinh một lúc rồi mới ra ngoài.Cô rửa tay sạch sẽ rồi quay trở lại phòng làm việc, con đường này rất sạch sẽ, cũng chẳng nghe thấy ai phàn nàn gì cô cả.Thủy An Lạc về tới phòng, trên bàn có thêm một quyển sổ ghi chép, trông nó khá là cũ kỹ, bìa sổ như thể bị dán lại lại nhiều lần, thấy vậy cô quay ra nhìn chú Hạng với vẻ khó hiểu.“Xem qua đi, đấy là bảo bối nhét dưới đáy hòm của chú.
Trước đây bà nội cháu muốn mà chú còn không cho đâu đấy!” Chú Hạng thần bí nói.Thủy An Lạc bĩu môi rồi cúi đầu nhìn, trong đó có một số ghi chép.“Thế tại sao lại cho cháu? Chẳng lẽ vì cháu có cốt cách thần kỳ à? Chú đang muốn luyện võ kỳ tài cho cháu sao?” Thủy An Lạc bĩu bĩu môi nói.“Ha ha, đám người đó quá cứng nhắc, bọn họ có ai gác chân lên ghế canteen ăn cơm cùng chú như cháu đâu.” Chú Hạng nghiêm túc nói.Thủy An Lạc gật gật đầu.
Cô đây ngổ ngáo một lần mà kiếm được cả đại lục mới luôn à?Thủy An Lạc ôm quyển sổ qua ngồi xuống cạnh chú Hạng: “Nào nào, chú còn có bảo bối gì thì mau lấy ra đây cho cháu nhìn một chút xem nào.”“Hừ, con bé này, rắn mà đòi nuốt voi, tham nó vừa thôi.
Lúc nào đọc xong quyển này, nuốt hết xuống rồi, học được rồi chú sẽ cho cháu quyển mới!” Chú Sở vừa nói vừa gõ lên đầu cô một cái.Thủy An Lạc cười hì hì rồi quay lại bàn của mình xem quyển sổ kia.“Nhóc con, có thấy ngoài hành lang rất yên tĩnh không?”Thủy An Lạc không chớp mắt nhìn quyển sổ ghi chép trên bàn, nhìn bề ngoài thì chẳng có gì nhưng mà bên trong càng xem lại càng khiến người ta giật mình.“Ừm, yên tĩnh như thể chỉ có cháu với chú là hai người sống.”Chú Hạng cười ha hả rồi không nói gì nữa, ông lại từ từ chìm vào giấc ngủ.Bản ghi chép của chú Hạng chỉ toàn những thông tin về thi thể, nhưng mà lại không chỉ đơn thuần là về những thi thể mà còn cả thời gian chết, nguyên nhân chết, các phương pháp cấp cứu và những chú giải về những phương pháp đó.
Điều kinh khủng nhất là bên dưới những lời nhận xét đó còn xác định được bệnh nhân đó là thật sự không cứu được hay là do tay nghề của bác sĩ quá thối nát nên mới mất mạng.Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn chú Hạng với ánh mắt không thể tin nổi.
Lúc này ông đang đang đắp quạt lên mặt, tiếng ngáy rung trời rõ ràng làđang ngủ say.Thủy An Lạc quay lại nhẹ tay lật sách, dường như cô sợ tiếng lật sách quá lớn sẽ khiến chú Hạng tỉnh dậy.Bên ngoài rất yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng ngáy của chú Hạng, và tiếng lật sách loạt xoạt.Thật sự rất yên tĩnh.Yên tĩnh đến mức trừ tiếng thở của họ ra thì không còn thứ âm thanh nào khác nữa cả.Buổi chiều, chú Hạng kéo tay Thủy An Lạc đi vào nhà xác.
Thủy An Lạc lập tức điên cuồng chạy mất, văn vẻ nói: “Cháu đi mua đồ ăn ngon cho chú nha!”Chú Hạng lắc đầu: “Cái con bé này.”Thủy An Lạc chạy ra khỏi nhà xác rồi đến phòng bệnh của Phong Phong.
Quả nhiên trên đường đi cô nghe thấy không ít chuyện bàn tán về lão điên và đứa điên mới là cô, còn có người tổng kết lại chuyện của Thái từ và Vương gia, nói cô bị Thái tử đầy tới đây.Đám người này không đi làm nhà văn thật đúng là phí của trời.Quả nhiên con đường kia vẫn yên tĩnh hơn nhiều.Lúc cô tới thăm Phong Phong, anh ta vẫn chưa tỉnh lại nên cô cũng chỉ đứng một lúc rồi cũng đi ra, trước khi đi thì còn quăng lại hai chữ: Đáng đời!Trước khi tan làm, Thủy An Lạc muốn cầm quyển sổ ghi chép đi nhưng mà chú Hạng không cho, nếu để người ngoài biết được cái này thì sẽ lớn chuyện mất.Dẫu sao trong đó cũng có bằng chứng về việc bác sĩ y thuật không tốt dẫn đến mất mạng, mấy cái này mà để ai biết được thì hậu quả sẽ khôn lường đấy.“Nhóc con, về rồi nhớ nghĩ thật kỹ những lời mà chú nói với cháu nghe chưa!” Chú Hạng nhìn Thủy An Lạc thu dọn đồ đạc rồi lên tiếng.------oOo------.