Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn Kiều Nhã Nguyễn mặt đang đen như đít nồi.Bàn tay của Kiều Nhã Nguyễn lập tức đập mạnh xuống bàn: “Thằng oắt này có ý gì thế hả?”Thủy An Lạc ôm bụng cười to không ngừng được, cuối cùng lăn thẳng ra bàn mà cười, đến lúc cười đã đời rồi mới lên tiếng: “Sao, chẳng lẽ mày định làm con dâu tao thật đấy à?”“Cút, đừng có mà hòng bắt nạt được ai gia!” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng rồi tiếp tục sắp xếp những bao lì xì đỏ chót trên bàn.“Kính koong...”“Chắc là Anh Xinh Trai tới đấy!” Thủy An Lạc nói xong vội vàng đứng dậy đi mở cửa.Quả nhiên An Phong Dương và Mân Hinh được bọc kín mít đang đứng ngoài cửa.
An Phong Dương còn đang cầm một búp bê màu xanh trong tay, chính là Tiểu Miên Miên.“Mau vào đi!” Thủy An Lạc nói rồi lập tức đỡ Mân Hinh đi vào.Mân Hinh không khỏi bật cười: “Chị không sao đâu mà, mấy người không cần phải lo lắng như thế đâu!”Thủy An Lạc cảm thấy nụ cười của Mân Hinh lúc này đẹp hơn cả trước đây, chắc là do những khúc mắc trong lòng của cô đã được cởi bỏ.“Anh.” Kiều Nhã Nguyễn cười híp mắt chào: “Chị dâu.”Thủy An Lạc đỡ Mân Hinh ngồi xuống rồi lập tức nhìn chằm chằm vào bé con đang trong cái ổ kia, cuối cùng Thủy An Lạc đích thân bế bé con ra: “Để cô ngắm Tiểu Miên Miên nhà mình cái nào.”Tiểu Miên Miên?Mắt Tiểu Bảo Bối lập tức sáng bừng, em gái tới rồi sao?Quả nhiên, lúc nhóc ngẩng đầu lên liền trông thấy mẹ đang bế một sinh vật giống y như mình.
Tiểu Bảo Bối lập tức quăng khẩu súng lớn trong tay đi bò tới chỗ mẹ, với đôi tay ngắn cũn của mình đòi xem em bằng được.Dưới đất trải thảm dày, cái thảm này là anh Sở đặt may riêng cho con trai nên cực kỳ thích hợp để em bé nằm, bò.“Em để bé con nằm dưới thảm này được không?” Thủy An Lạc hỏi.“Không sao đâu.” Mân Hinh trả lời.An Phong Dương đưa tay lấy gối rồi lèn nó ra sau lưng Mân Hinh, giúp cô giảm sức nặng cho eo bớt mỏi.Thủy An Lạc cẩn thận đặt Tiểu Miên Miên nằm xuống thảm.
Bé con tỉnh dậy, cặp mắt to tròn đen láy nhìn thẳng vào Thủy An Lạc.Thủy An Lạc giật mình một cái, cô sợ Tiểu Miên Miên sẽ bị dọa mà bật khóc.Vì lũ trẻ con cứ ngủ dậy là đều khóc quấy cả mà.Sau khi em gái được đặt xuống, Tiểu Bảo Bối lập tức bò qua, không cần nghĩ nhiều mà hôn bẹp một cái lên mặt của em gái, giống như lúc bình thường mẹ hay hôn nhóc.“Ha, con trai em nhỏ thế mà đã biết học thói lưu manh rồi.” An Phong Dương cười mắng một câu.Tiểu Miên Miên còn đang định khóc, nhưng bỗng được anh trai hôn một cái như thế thì hơi bất ngờ, sau đó cũng không khóc nữa.Tiểu Bảo Bối hôn được em gái một cái thì che miệng cười trộm, cứ như là nhóc ta vừa chiếm được của báu gì vậy.Lúc Sở Ninh Dực đi từ trên lầu xuống thì thấy trong phòng khách đã tràn ngập tiếng cười.An Phong Dương quay đầu lại liền thấy sắc mặt khác lạ của Sở Ninh Dực, thế nên anh liền nói với Mân Hinh một tiếng rồi đi tới cầu thang nhìn Sở Ninh Dực: “Sao thế?”Lúc này Sở Ninh Dực đang nhìn Kiều Nhã Nguyễn, nhưng sau đó anh liền thu lại ánh mắt của mình rồi đi tới.An Phong Dương quay đầu lại nhìn lướt qua một cái rồi cũng bước theo.Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn lên.
Thái tử và Vương gia, quả nhiên đi đến đâu cũng y như một cặp, còn cô chỉ là một tấm bình phong thôi.“Phong Tứ vừa được đưa vào phòng cấp cứu!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.“Chuyện gì xảy ra thế?”“Nghe nói mẹ của Kiều Nhã Nguyễn qua thăm cậu ta, sau đó thì...” Sở Ninh Dực hơi nhún vai.“Ha, không nhìn ra là cậu ta cũng si tình như thế cơ đấy.
Thế mà trước đó còn làm cái gì kia?” An Phong Dương cũng hơi nổi giận.Hai tay của Sở Ninh Dực chống lên lan can, anh không định nói tiếp về chuyện này: “Cậu định chuyển đến đây ở à?”“Ý của Mân Hinh thì là thế, căn nhà ngay bên cạnh nhà cậu chẳng phải vẫn chưa bán đấy sao? Tặng cho bản thiếu gia đi? Con trai cậu vừa mới giở trò lưu manh với con gái nhà tôi đấy, tặng một căn nhà cũng đâu có quá đâu nhỉ?”------oOo------.