Phong Phong bỗng ngẩng phắt lên, anh ta nhìn mẹ Kiều với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.Vì họ đã công nhận anh ta, nên mới muốn tạo điều kiện cho anh ta và Kiều Nhã Nguyễn sao.Nhưng...Phong Phong lại rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu.Mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy cơ chứ!“Nhưng tôi hoàn toàn không thể ngờ được mục đích của cậu khi tiếp cận Nhã Nhã nhà chúng tôi lại là như vậy! Cho nên, cậu Phong, ngay tại đây tôi hy vọng sau này cậu có thể tránh xa Nhã Nhã nhà chúng tôi xa ra một chút.
Chắc chắn tôi sẽ không đồng ý cho con bé ở bên cậu đâu!” Mẹ Kiều nói xong lập tức quay người bỏ đi.Không ai có thể thờ ơ khi đứng trước người đã tổn thương con gái thương yêu của mình cả.Chắc chắn tôi sẽ không đồng ý cho con bé ở bên cậu đâu!Trái tim Phong Phong lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn.Anh ta không bao giờ ngờ được rằng, cô gái ấy lại có vị trí quan trọng trong trái tim mình đến vậy.Cảm giác đau đớn này còn hơn cả lúc Kỳ Nhu qua đời.Chỉ một câu nói của mẹ Kiều đã có thể lôi nỗi bất an mà anh ta luôn trốn tránh ra, biến nỗi bất an ấy trở thành sự thật.Mẹ Kiều ra ngoài.
Động tác nghe lén ngoài cửa của George lập tức cứng lại.
Anh ta nhìn mẹ Kiều xấu hổ cười gượng.
Ôi mẹ ơi, mẹ vợ người ta tìm tới tận cửa rồi.Không đúng, là mẹ vợ tới để nói với cậu ta rằng, đừng có tơ tưởng tới con gái tôi nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu!Ảnh Đế đại nhân mà cũng bị mẹ vợ ghét bỏ kìa!George cảm thấy cuộc đời của anh ta sắp loạn thật rồi.Sau khi mẹ Kiều đi rồi, George mới cẩn thận bước vào.Phong Phong ngồi trên giường, cả người đờ đẫn.Lúc đầu George còn định nói gì đó, nhưng khi trông thấy cái bộ dạng kia của Phong Phong thì lại có chút đau lòng.Bởi vì anh ta hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ cả.“Yêu một người không nên yêu, con mẹ nó, đúng là đau đớn thật.” Phong Phong vừa nói vừa dùng hai bàn tay ôm lấy lồng ngực, nơi đó đang đau đến mức mỗi lần hít thở đều như bị tra tấn.
Anh ta không biết đó là do vết thương ở dạ dày hay là vết thương trong tim mình nữa.Thấy Phong Phong nằm co quắp trên giường, George sợ hãi kêu lên, cuống cuồng định nhấn chuông gọi y tá.“Không cần đâu.” Phong Phong ôm lấy lồng ngực của mình rồi co thân thể mình lại, giọng nói khàn khàn vang lên.Cảm giác đau đớn này anh ta phải nhớ cho kỹ, đây là nỗi đau mà một người con gái đã gây ra cho anh ta.Nhưng dù đau đến như thế, anh ta vẫn không thể rứt ra nổi.Nhất thời, sự bi thương bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Phong Phong.
George đi tới đi lui trong phòng.
Anh ta rõ ràng đang lo lắng cho sức khỏe của Phong Phong.“Phong thiếu, để tôi gọi bác sĩ nhé!” George không yên lòng nói, nhưng lại không nhận được câu trả lời.“Phong thiếu, Phong thiếu...” George vừa gọi vừa cẩn thận tiến đến gần, thế nhưng anh ta lại phát hiện tấm lưng đang cong xuống của Phong Phong thấm đẫm mồ hôi, nghĩ thôi cũng biết là đau đến mức độ nào.“Phong thiếu?” George dè dặt đụng vào bờ vai của anh ta một cái, cẩn thận gọi một tiếng nữa: “Phong thiếu.” Nhưng khi anh ta cố sức lật người kia lại thì lại thấy khóe miệng cùng gối của Phong Phong có một mảng vết máu rất lớn: “A...!bác sĩ, bác sĩ...” George hoảng sợ vội vàng lớn tiếng kêu lên.***Trong nhà Sở Ninh Dực, đồ chơi trải đầy sàn nhà, nhưng tất nhiên là Tiểu Bảo Bối hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào với đống đồ chơi kia mà chỉ ôm cây súng lớn của nhóc.Hôm nay Tiểu Bảo Bối nhận được không ít tiền lì xì.
Lúc này Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi trước một bàn đầy bao lì xì chăm chỉ kiểm kê.“Chậc chậc chậc, tiền lì xì trong một lần sinh nhật của còn trai mày bằng mấy năm tiền lương của các lãnh đạo luôn rồi đấy.” Tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn vẫn rất bình thường.“Mày làm vợ con tao đi, đống này sẽ là của mày hết!” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói.“Không, không...” Tiểu Bảo Bối đang ôm cây súng còn to hơn cả người mình vừa phun mưa vừa từ chối thẳng thừng.------oOo------.