Thủy An Lạc thử độ ấm của sữa, đến khi chắc chắn nhiệt độ vừa đủ rồi mới để Tiểu Bảo Bối tự ôm lấy.Tiểu Bảo Bối nhận lấy bình, hai cái tay ú nần ôm lấy bình sữa rồi hạnh phúc bưng lên uống, đôi mắt đẫm nước của cu cậu cuối cùng cũng có chút ý cười.“Thím Vu.” Thủy An Lạc dựa vào tủ lạnh nhìn người đang thu dọn bát đũa.Thím Vu khẽ run lên một cái, bà không dám quay lại nhìn Thủy An Lạc.Thủy An Lạc định nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại thôi.
Cả cái nhà này đang nhờ vả thím Vu chăm sóc, vậy nên nói cái gì cũng không được.Thím Vu sắp cơm ra rồi đặt lên khay.“Thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân cũng chỉ vì lo lắng cho hai người nên mới...”“Cháu biết mà.” Thủy An Lạc khẽ mỉm cười một cái rồi một tay bế con trai, một tay bê khay đồ ăn: “Để cháu mang lên cho anh ấy.”Thím Vu không nói gì, bà xoay người lại đem những đồ ăn còn lại trong nồi múc hết ra.Thủy An Lạc lên phòng, đặt cái khay xuống rồi lắc lắc cái tay của mình, bê khay cơm bằng một tay đúng là vẫn rất mất sức.Cô định đặt Tiểu Bảo Bối lên giường nhưng nhóc lại không muốn.
Nhóc chỉ hừ hừ rồi lại ôm chặt lấy mẹ mình.Sở Ninh Dực giang tay.
Tiểu Bảo Bối suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định muốn ba ôm một cái.“Anh đã bảo rồi, mẹ anh thì anh không trị được, ba anh cũng không trị được bà, nhưng với con trai thì là chuyện quá đơn giản luôn.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa hôn chóc một cái lên má của Tiểu Bảo Bối.“Chó chó~ chó chó~” Tiểu Bảo Bối vừa tu sữa vừa gào thét, cả ngày trời nhóc không được chơi với Hắc Long rồi.Thủy An Lạc đưa tay xoa đầu của con trai rồi nói: “Chiều nay Hắc Long sẽ về.”Nếu không nhờ Hắc Long thì cô thật không dám tưởng tượng hậu quả ngày hôm qua sẽ ra sao nữa.Còn chuyện về Long gia, Thủy An Lạc không biết liệu có nên nói cho Sở Ninh Dực biết hay không.Thủy An Lạc ngồi bên giường bón cơm cho ai kia.
Sở Ninh Dực nhướng mày, đãi ngộ khi bị thương đúng là tốt thật đấy.“Mấy ngày nữa là sinh nhật một tuổi của Tiểu Bảo Bối rồi, em định làm thế nào?” Sở Ninh Dực vừa ăn vừa hỏi.Tiểu Bảo Bối ngồi trong lòng ba, uống sữa xong liền cầm lấy khẩu súng lục nhỏ của mình, cái tay nhỏ xíu toàn thịt vỗ vỗ lên thân súng.
Nhóc thấy mẹ đút cơm thì tự giác há miệng ra, nhưng đời không như mơ toàn bộ cơm đều chạy hết vào miệng ba rồi.Tiểu Bảo Bối ngẩn ra nhìn mẹ, mẹ không đút cho con à?Thủy An Lạc nhìn bộ dang ngơ ngác của con trai liền bật cười.
Cô không có ý định bón cho con trai, nhưng thấy Tiểu Bảo Bối lại chuẩn bị bật khóc thì lập tức gắp một miếng trứng rán rồi đặt vào miệng nhóc.Tiểu Bảo Bối được ăn rồi mới hài lòng chơi tiếp.“Chọn đồ vật đoán tương lai, em với Lão Phật Gia cũng bàn hết cả rồi.
Hôm đó nó tới nhà mình ăn cơm rồi sẽ cùng xem con chọn đồ.
Mà không biết chú Kiều sao rồi nữa, nếu chiều nay anh không sao nữa thì em qua đó thăm xem sao.”Sở Ninh Dực tựa lưng vào đầu giường, tay miết trán.“Xem ra lại phải chiến đấu với bà nội rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện từng nói lúc trước.
Hà Tiêu Nhiên muốn tổ chức một buổi sinh nhật thật hoành tráng cho cháu nội mình.Nếu như cô mà từ chối thì...Thủy An Lạc không nhịn được mà xoa xoa cái chóp mũi của mình, chết thảm là cái chắc! Dù sao cũng vừa mới từ chối để Hà Tiêu Nhiên bế Tiểu Bảo Bối đi xong.“Làm thế nào bây giờ?” Thủy An Lạc hỏi.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai, Tiểu Bảo Bối đang sung sướng chơi đùa cây súng của mình, thân thể nhỏ xíu của nhóc ngồi gọn trong lòng ba, trên người còn đắp thêm cái chăn mỏng nên chỉ có cái tay với cái đầu tròn vo của nhóc lộ ra ngoài.------oOo------.