Sở Ninh Dực mỉm cười rồi ra hiệu bảo bà xã đi đi, giờ bà xã là lớn nhất, chuyện gì cũng nghe lời bà xã hết.Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.Sở Ninh Dực tựa lưng vào đầu giường rồi với lấy cái điện thoại di động gần như đã hỏng trên bàn.Anh vừa cầm điện thoại lên thì Thủy An Lạc lại quay trở lại.
Cô dứt khoát giật lấy cái di động trong tay Sở Ninh Dực: “Trong lúc anh dưỡng bệnh em sẽ tịch thu cái di động này.
Ngoan, sóng điện tử có bức xạ không tốt đâu!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay người rời đi.Sở Ninh Dực nhìn bàn tay trống không của mình.
Anh đang bị bà xã nhà mình chiếu tướng đấy hả.Đó là cô gái trước đây mỗi khi nhìn thấy anh đều sẽ trốn biến mất đi cơ mà.Địa vị của anh trong cái nhà này cứ thế tuột dốc không phanh như thế hả?“Phải rồi.” Thủy An Lạc ra đến của lại ngoái đầu nói.Sở Ninh Dực lập tức chìa tay ra, trong tay anh đã hết sạch mấy sản phẩm trái pháp luật rồi.Thủy An Lạc hừ một tiếng: “Em chỉ muốn nói cho anh biết là Hắc Long bị thương rồi, giờ đang ở bệnh viện vẫn chưa về.
Em muốn bảo chú Sở chiều nay đi đón nó về thôi.”Chuyện Hắc Long bị thương anh có biết, lại càng biết lý do tại sao nó lại bị thương, vì thế Sở Ninh Dực chỉ gật đầu chứ không hề phản đối.Lần này Thủy An Lạc đã không còn việc gì nữa cho nên đã dứt khoát đi thẳng.Thủy An Lạc vừa mới đặt chân xuống đến tầng 1 thì đột nhiên chuông cửa kêu vang, thậm chí cô còn loáng thoáng nghe thấy cả tiếng trẻ con khóc.Thủy An Lạc nhanh chân chạy ra, con trai đã về tới nơi rồi!Thủy An Lạc không cần hỏi nhiều liền vội vàng mở cửa, quả nhiên tiếng khóc càng lớn.
Tiểu Bảo Bối khóc đến đỏ gay hết cả mặt.
Nhóc vừa trông thấy mẹ thì lập tức với tay ra đòi bế.Thủy An Lạc chẳng nghĩ gì nhiều, thậm chí còn chẳng nhìn đến gương mặt đen thui của mẹ chồng mà lập tức đón lấy con trai.Tiểu Bảo Bối về đến lòng mẹ vẫn thút tha thút thít, muốn đáng thương đến đâu đủ đáng thương đến đó.Sắc mặt của Hà Tiêu Nhiên phải gọi là cực kỳ khó coi.
Sở Mặc Bạch thì cười gượng: “Thằng bé khóc suốt cả đường, xem ra vẫn phải ở với mẹ mới được.”Lúc đầu bọn họ cứ tưởng trẻ con khóc một hồi mà không tìm thấy mẹ là ổn thôi.
Ai mà ngờ dỗ suốt dọc đường cũng chẳng ăn thua gì, tiếng khóc oa oa của trẻ con thật sự làm họ cảm thấy đinh tai nhức óc, nên đành phải quay lại trả nhóc về.Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Bảo Bối, giúp con trai thở dễ chịu hơn.“Ba, mẹ, hai người vào nhà trước đi.” Thủy An Lạc nói rồi tránh ra một khoảng.Hà Tiêu Nhiên muốn nói gì đó nhưng lại bị Sở Mặc Bạch kéo lại: “Không cần đâu, bà nội con còn đang ở nhà chờ tin, ba mẹ về trước đã.
Hai đứa có thời gian thì đưa Tiểu Bảo Bối qua ăn bữa cơm.”Thủy An Lạc khéo léo đáp lời: “Tiểu Bảo Bối, mau chào ông bà nội đi nào.”Ai mà ngờ được lúc Thủy An Lạc vừa mới nói xong thì Tiểu Bảo Bối đột nhiên quay phắt đi.
Cái đầu nhỏ của nhóc chôn sâu vào lồng ngực của Thủy An Lạc, còn lâu đi, lỡ con lại bị ông bà nội bế đi mất thì làm sao?Thủy An Lạc cười gượng, chân chó của con đâu rồi hả con trai? Bảo bối của con là do ông nội tặng cho con đấy?Tiễn bố mẹ chồng ra về xong, Thủy An Lạc lập tức hôn một cái lên khuôn mặt bánh bao của con trai.
Hai ngày nay nhóc đã khóc đến mệt lử cả rồi.“Thím Vu, xong cơm chưa ạ?” Thủy An Lạc hỏi, bữa cơm trưa này sắp thành bữa ăn xế tới nơi rồi.Thím Vu đáp lời, cơm đã làm xong từ lâu rồi, giờ bà đang hâm nóng lại là ăn được thôi.Thủy An Lạc một tay bế con, tay còn lại với lấy cái bình sữa đặt trên bàn để pha sữa cho cu cậu uống, vì lúc này Tiểu Bảo Bối đang bám chặt lấy cổ mẹ không chịu buông ra chút nào.“Con uống sữa nhé?” Thủy An Lạc quay ra nhìn con hỏi.Tiểu Bảo Bối thở hổn hển gật gật cái đầu, khóc lâu nên giờ cái bụng của nhóc đang đói lắm rồi.Thủy An Lạc vừa pha sữa cho Tiểu Bảo Bối vừa nghĩ, chắc chắn mẹ chồng cô sẽ không từ bỏ suy nghĩ đưa thằng bé đi đâu, bước tiếp theo kiểu gì cũng nhắm thẳng vào cô và Sở Ninh Dực cho mà xem.------oOo------.