An Chính Quốc đang nói chuyện với ba Kiều về mấy chuyện làm ăn.
Mẹ Kiều với An phu nhân cũng trò chuyện trên trời dưới đất, chẳng có ai để ý hai người bọn họ đang âm thầm chiến nhau như thế nào.Phong Phong ghét việc Kiều Nhã Nguyễn đến đây, lại càng ghét việc mẹ của Kỳ Nhu đối xử với Kiều Nhã Nguyễn tốt như vậy.
Tất cả những chuyện này đáng ra phải thuộc về Kỳ Nhu mới đúng.Nhưng mà bên cạnh cảm giác chán ghét đó anh ta lại có một cảm giác không nói thành lời.
Phong Phong sợ rằng nếu để An phu nhân biết quan hệ giữa mình và Kiều Nhã Nguyễn thì hai người bọn họ sẽ không còn đường mà quay đầu nữa.Một bữa cơm thôi mà cái chân nhỏ của Kiều Nhã Nguyễn bị đá đến sắp tàn phế, đương nhiên là cái chân của Phong Phong cũng chẳng khá hơn là bao.Sau bữa cơm trưa, Kiều Nhã Nguyễn giành lấy việc rửa bát, lý do là vì trong nhà này hoàn toàn không có người giúp việc.An phu nhân hài lòng nhìn cô mang bát đũa đi rửa, sau đó liền ra nói chuyện với hội người lớn.
Và tất nhiên là Phong Phong phải ở lại giúpKiều Nhã Nguyễn rửa bát.Vừa vào bếp, Phong Phong đã lập tức chống hai tay lên thành bồn khiến Kiều Nhã Nguyễn bị vây trong lòng anh ta: “Cô tới đây làm gì?” Phong Phong giận giữ nói.Kiều Nhã Nguyễn đẩy anh ta hai cái nhưng đẩy không ra, cuối cùng chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn: “Tôi tới đây thì có liên quan gì đến anh? Phong Ảnh đế, đây cũng chẳng phải là sân khấu biểu diễn của anh đâu, mọi người bên ngoài đang nhìn đấy!”Bởi vì cánh cửa của phòng bếp đang mở, cho nên nếu người bên ngoài muốn thì đều có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của bọn họ trong này.Sau khi Phong Phong nhận ra được điều này liền từ từ thả tay ra.“Hại chết con gái nhà người ta rồi mà còn không biết xấu hổ đến đây giễu võ dương oai nữa hả?” Phong Phong đanh giọng nói.Nghe câu này thật chối tai làm sao!Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của anh ta: “Tôi tới đây là để nói lời xin lỗi, về tình về lý tôi đều phải làm như vậy! Chứ không hề giễu võ giương oai như anh nói!”“Ha, về tình về lý sao...” Phong Phong khinh khỉnh.“Tiểu Phong, con mau giúp Tiểu Nhã rửa bát đi, con gái không thể đụng tay vào nước lạnh nhiều đâu.” Bên ngoài, An phu nhân lên tiếng nói vọng vào.Mẹ Kiều bỗng nghĩ gì đó, bà e dè mở lời dò hỏi: “An phu nhân, bác sĩ Phong là người thân của bà sao?”“Ui, không phải, cậu ấy với Kỳ Nhu...”“Choang...”An phu nhân còn chưa kịp nói hết hết, trong phòng bếp bỗng truyền tới tiếng bát vỡ.“Làm sao thế?” An phu nhân và mẹ Kiều vội vàng đứng dậy chạy vào.Kiều Nhã Nguyễn bị câu hỏi của mẹ mình làm cho hoảng sợ nên mới trượt tay làm rơi cái bát.Cô vội vàng ngồi xổm người xuống thu dọn những mảnh bát vỡ rơi tung tóe dưới sàn nhà.
Phong Phong cũng ngồi xổm xuống.“Thật ngại quá bác gái, cháu cầm không chắc, cho nên mới...”“Không sao, không sao, cứ để cho Tiểu Phong dọn là được, con mau đứng lên đi!” An phu nhân dịu dàng nói rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy, đồng thời dặn dò Phong Phong: “Con dọn sạch chỗ này nhé.”Phong Phong đáp lại một tiếng rồi bắt đầu thu dọn đống mảnh vỡ trên sàn.An phu nhân kéo Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài, sau đó lại kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Lúc chồng bà huých một cái bà mới lên tiếng: “Bà Kiều, là thế này, hôm qua lúc Phong Dương kể về Kiều Nhã Nguyễn cho hai chúng tôi thì quả thật chúng tôi nghe xong rất thích con bé! Ngày hôm nay gặp rồi lại càng thích hơn, cho nên chúng tôi mạo muội có một yêu cầu quá đáng!” An phu nhân nói có chút ngượng ngùng, dù sao đây cũng là chuyện đi xin con gái nhà người ta.Vì con gái của họ đã mất lâu quá rồi, An phu nhân vẫn thường hy vọng có một cô con gái có thể ở bên cạnh mình.“An phu nhân, bà có việc gì xin cứ nói thẳng.” Kiều phu nhân cũng người thông minh nhanh trí, đã nói đến mức này bà đại khái cũng đoán ra được ít nhiều rồi.An phu nhân quay đầu nhìn chồng mình một cái, cuối cùng quyết định lên tiếng: “Nếu hai người không chê thì chúng tôi rất mong có thể nhận Kiều Nhã Nguyễn làm con gái nuôi.”“Con không đồng ý!”------oOo------.