Tuy rằng nói nghe không rõ chữ lắm, nhưng mà họ vẫn hiểu được.Của nó, đều là của nó hết.“Tiểu Bảo Bối, ba con còn chưa ký tên đâu, cái này không có tiền.” Thủy An Lạc ngồi dậy rồi duỗi tay cầm một góc hợp đồng, định cướp lấy.Không có tiền?Đôi mắt to của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, rồi lại ngẩng đầu nhìn daddy nhà mình.Tay vung một cái, vứt luôn tập tài liệu kia đi.Cái gì không có tiền, con không thèm.Thủy An Lạc: “...”Con trai, con như vậy liệu có ổn không thế hả?Tiểu Bảo Bối quăng tài liệu xong lại cố gắng đứng lên, ôm lấy bắp đùi ba mình.Thủy An Lạc: “...”Sở Ninh Dực nhướng mày rồi nhận lấy tài liệu do chú Sở nhặt lên, sau khi xem xong thì ký tên vào.
Hợp đồng mà con trai anh cầm là hợp đồng có giá trị nhất, cầm giỏi lắm.Chú Sở nhận lại hết giấy tờ cần ký xong liền xin phép đi trước.Sở Ninh Dực cúi đầu bế Tiểu Bảo Bối lên: “Nhìn xem, em còn không bằng con trai em nữa đấy.” Người ta còn biết ôm ai có tiền.“Nó hám tiền thôi, chứng tỏ đạo đức của em quá tốt thì có!” Thủy An Lạchừ một tiếng.Sở Ninh Dực liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như đang nói: Mặt mũi đâu rồi? Mặt mũi đâu rồi hả?***Sáng sớm hôm sau.Lúc Kiều Nhã Nguyễn tới thăm An gia cùng ba mẹ tiết trời không được tốt lắm, sương mù rất dày.Vì sức khỏe của ba Kiều không tốt nên Kiều Nhã Nguyễn phụ trách việc lái xe, kể cả lần này cũng không ngoại lệ.Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy hơi lo lắng cho nên cả quãng đường đều im như thóc.Ba mẹ Kiều nắm chặt tay nhau, tâm trạng cũng có chút nặng nề khiến trong xe vô cùng yên tĩnh.An gia ở tại một căn biệt thự bên ngoài vành đai năm, không khí ở đó tốt hơn trong nội thành rất nhiều.Suốt dọc đường Kiều Nhã Nguyễn đều lo lắng nghĩ xem đến đó rồi nên nói thế nào.
Tối qua cô đã liên lạc với An Phong Dương.
Anh cũng đã đánh tiếng với ba mẹ trước rồi, giờ họ cứ đến trước rồi anh sẽ về sau.Biệt thự của An gia nằm trong khu biệt lập, cả tiểu khu chỉ có tổng năm tòa biệt thư như vậy, nghe nói đều quen nhau cả.An gia là tòa biệt thự thứ ba.Lúc Kiều Nhã Nguyễn xuống xe thì thấy một quý bà mặc quần áo sang trọng đang đứng trước cửa biệt thự.Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại một chút.
Cô nhìn quý phu nhân ấy mà ngây ngẩn cả người.Người phụ nữ ấy rất đẹp, đẹp giống như người chị năm đó cố gắng bảo vệcô vậy.Ba mẹ Kiều cũng bước xuống xe.
Lúc mẹ Kiều thấy vị phu nhân kia hai vành mắt liền đỏ lên.“An phu nhân.” Mẹ Kiều khẽ chào hỏi.Vị phu nhân kia nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt của bà lại cứ dán chặt lên Kiều Nhã Nguyễn.“Cháu chính là đứa bé ấy sao! Mới chớp mắt mà đã lớn thế này rồi.” Mẹ An bước xuống bậc thang rồi dịu dàng nói.Kiều Nhã Nguyễn muốn mở miệng gọi một tiếng bác gái, nhưng mà vừa định mở miệng thì cổ họng lại đau rát.“Mau vào nhà đi, lão An biết mọi người qua nên đã xuống bếp từ sớm rồi đấy.” Bà vừa nói vừa kéo Kiều Nhã Nguyễn vào trong nhà.Ba mẹ Kiều liếc nhìn nhau một cái rồi cũng theo chân bước vào.Biệt thự của An gia được bài trí rất tinh tế, vừa nhìn đã biết là do An phu nhân tự tay trang trí.Trong bếp có một người đàn ông tuổi trung niên đang đeo tạo dề làm cơm, không ngờ trong nhà hoàn toàn không có một người giúp việc nào.Mẹ An kéo Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống ghế, rồi cẩn thận ngắm nhìn cô:“Lớn lên thật xinh đẹp quá.”Ba mẹ Kiều liếc nhìn nhau một cái, hai ông bà cứ thấy sai sai sao ấy.Được đối xử như vậy, Kiều Nhã Nguyễn lại càng thấy khó chịu hơn, cô lên tiếng: “Bác gái.”“Chuyện của cháu, tối qua Phong Dương đã nói hết với bác rồi.
Chuyện của Kỳ Nhu không liên quan gì đến cháu cả! Đáng lẽ nên sớm nói rõ ràng với cháu, không nên để cháu tự trách nhiều năm như vậy mới đúng.” Mẹ An nói, vành mắt lúc này đã đỏ lên.“Không phải, chị Kỳ Nhu là vì cứu cháu nên mới bị liên lụy.” Ở đây, Kiều Nhã Nguyễn lại trở nên thật nhút nhát, vì cô chính là một kẻ mang tội.“Kỳ thực cái chết của Kỳ Nhu nhà bác không liên quan gì đến cháu cả, nó là...”“Có khách đến ạ?”An phu nhân còn chưa nói hết câu thì một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.------oOo------.