Món Ăn Khai Vị Của Tổng Tài

Chương 4




Editor: Seka

Nếu như có thể quên, sẽ không chọn cách chạy trốn. Cũng bởi vì không có cách nào quên được, cho nên buộc lòng phải chọn cách chạy trốn.

Vừa mới tỉnh lại, phát hiện bản thân không hiểu ra sao lại cùng một người đàn ông lên giường, khiến cho Cừu Vĩ bản thân cũng là đàn ông không khỏi căm thù việc mình uống rượu, quả thực muốn hung hăng bóp chết chính mình! Nhưng mà, đã làm chính là đã làm, nếu như trong lòng tồn tại gút mắc, muốn tháo gỡ nó, thực sự rất khó. Giống như một người phụ nữ tái tạo lại màng trinh vậy, muốn trở lại trạng thái như lần đầu tiên, căn bản là không có khả năng. Phi phi, sao lại so sánh bản thân với phụ nữ hả? Nhưng đây cũng là sự thật. Vì sao cả hai người đều uống say, người bị xem thành phụ nữ lại là mình chứ? Lẽ nào trong tiềm thức của cậu có khuynh hướng thích bị ngược sao? Ngồi trên ghế đá trong vườn trường, Cừu Vĩ ôm bình nước rầu rĩ nghĩ.

Hai ngày rồi, hai ngày này cậu căn bản không dám cũng không muốn tới nhà Hàn Thần Tị quét dọn nấu cơm, tuy nói rằng một công việc thật tốt như vậy rất khó kiếm được, nhưng cậu tình nguyện không cần. Cậu không có cách nào giống như trước cùng Hàn Thần Tị mặt đối mặt một mình được, đợi cho cơ thể hết đau nhức, sẽ tìm một công việc khác vậy.

“Này, Tiểu Cừu!”.

Lưng đột nhiên bị đánh một cái thật mạnh, làm Cừu Vĩ suýt chút nữa đã đem số nước trong miệng mình phun ra hết.

“Khụ ——” Sau khi thống khổ mà đem số nước vừa vào khí quản khụ ra, cậu tức giận trừng mắt nhìn về phía kẻ gây ra họa, “A Phi, cậu làm gì vậy hả, rất đau đấy!” Coi như là tính tình cho dù tốt, nhưng bởi vì tâm trạng đang buồn phiền, việc tuy rất nhỏ nhưng cũng đều có thể bạo phát.

Thấy Cừu Vĩ thực sự nổi giận, A Phi vội vã xin lỗi vì trò đùa dai vừa rồi của mình: “Xin lỗi, xin lỗi, tớ không biết cậu sẽ như vậy ——” Kết quả vẫn là nhịn không được muốn trêu chọc cậu, rất không biết sống chết mà bồi thêm một câu: “Yếu đuối.”.

A —— Đáng ghét! Vừa rồi vừa nghĩ đến việc bản thân bị trở thành một người phụ nữ buông thả, bây giờ A Phi còn dám giẫm lên nỗi đau của cậu thêm một đạp?.

“Bây giờ cậu muốn tớ đánh cho cậu một trận mới cảm thấy thỏa mãn đúng không?” Cừu Vĩ nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm tay, tính tình kém đến nỗi ngay cả khẩu khí nói chuyện cũng lạnh hơn ngày thường rất nhiều.

“Rồi rồi, không chọc cậu nữa, đừng nóng giận.” A Phi cuối cùng cũng hiểu, bản thân đang động thủ trên đầu thái tuế, vì vậy vội vàng giơ hai tay lên kêu tạm dừng.

Cừu Vĩ lúc này mới buông nắm tay ra, khẩu khí cũng trở lại vẻ mềm mỏng: “Lười nói nhảm với cậu! Được rồi, tìm tớ có chuyện gì?”.

“Cũng không có gì, thấy cậu ở đây nên lên tiếng gọi ——” Phát hiện lý do này rát ngu ngốc, cho nên đưa tới cái nhìn khinh bỉ của Cừu Vĩ, hắn vội vàng đổi đề tài: “À đúng rồi, Tiểu Cừu, sao cậu lại ở đây? Không cần đi làm thêm sao?”.

Nói đến làm thêm, thì —— Haiz, lại muốn thở dài.

“Hôm nay không cần, ngày mai cũng không cần ——”.

“Gì? Cậu bị đuổi rồi hả?” A Phi không dám tin mà trừng lớn hai mắt. Hoàng tử làm thêm sao lại bị đuổi chứ? Huống chi thái độ chuyên nghiệp của Cừu Vĩ luôn luôn khiến cho các ông chủ yêu thích.

“Không phải, là tớ tự nghỉ.” Cừu Vĩ liền thay đổi sắc mặt, “Cảm thấy hoàn cảnh như vậy không quen, cho nên không muốn làm.”.

“Không phải cậu đưa pizza sao?”.

Đột nhiên nhớ tới bạn bè chung quanh cũng chưa biết cậu đang làm việc tại nhà của Hàn Thần Tị, còn chính mình lại không cẩn thận buột miệng nói ra, Cừu Vĩ vội vàng úp úp mở mở cho qua: “À —— Uhm —— Thay đổi công việc, sau đó lại không muốn làm ——”.

“À.” May mắn A Phi không có tiếp tục truy hỏi, chỉ vỗ vai Cừu Vĩ an ủi. “Không sao, rất nhanh sẽ tìm được công việc mới thôi, hôm nay cậu không có việc gì làm, vậy có muốn cùng đi đấu một trận hay không?”.

Hai người bọn họ còn có Tiểu Cao đều là bạn học từ hồi trung học, bình thường muốn tiêu khiển đều là đến sân bóng rổ gần đó cùng với những người có cùng sở thích cùng thi đấu một trận. Nhưng mà sau khi Cừu Vĩ lên đại học thì bận rộn đi làm thêm, khoảng thời gia cả ba người có thể tập trung lại chơi bóng rổ so với thời trung học thì ít đi rất nhiều, cho nên chỉ cần có thời gian rảnh, A Phi đều kéo Cừu Vĩ chạy đi chơi bóng rổ.

Cừu Vĩ vừa nghe đến bóng rổ, con mắt cũng sáng lên, nhưng khi cậu vừa đứng lên, cơn đau mơ hồ liền truyền đến, khó mà mở miệng, vết thương chỗ đó vẫn chưa khỏi, lại khiến cho cậu chùn bước trước lời đề nghị của A Phi.

“Vẫn là quên đi.” Cừu Vĩ ngượng ngùng lắc đầu, “Hôm nay tớ muốn đi tìm việc.” Dù sao cũng không thể tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy được, phần tiền lương của mẹ tuyệt đối không đủ dùng.

“Haiz ——” Vẻ thất vọng của A Phi đều viết hết lên mặt, nhưng mà vẫn rất có nghĩa khí choàng vai Cừu Vĩ, “Như vậy đi, Tiểu Cừu, tớ cùng cậu đi tìm, tìm xong rồi thì chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?”.

“Không cần đi hẹn hò với bạn gái sao?” Căn bản là Cừu Vĩ không tin tên bạn này lại đem bạn bè ở vị trí số một. Hắn à, rõ ràng là người trọng sắc quên bạn!.

Sự thật quả nhiên như vậy.

Chợt nghe A Phi thở dài một tiếng thật mạnh, “Tiểu Mỹ muốn cùng bạn bè đi hát, tớ không muốn đi, cho nên tới tìm cậu tìm kiếm sự an ủi, một mình ăn cơm chiều rất cô đơn à.”.

“Cậu thật đúng là rất có nghĩa khí mà!” Cừu Vĩ tức giận đấm một cú lên vai A Phi, “Tớ không dư tiền đi ăn ở bên ngoài với cậu, buổi tối đến nhà tớ ăn đi.”.

“OK! Tớ yêu chết mấy món đồ ăn cậu nấu à!”

~ oOo ~

Chết tiệt! Sao lại không có ở nhà nữa?.

Căm giận mà ném bỏ chiếc điện thoại trong tay xuống, Hàn Thần Tị giận dữ lại rút ra một điếu thuốc, sau đó giống như cho hả giận mà dụi mạnh đầu thuốc lá, ở giữa làn khói ra sức xoay xoay, khiến cho lá thuốc ở bên trong bởi vì sự chà đạp của hắn mà văng tung tóe ra, lúc này mới làm cho hắn có chút bình tĩnh lại.

Từ sau cái ngày Cừu Vĩ rời đi đã qua hai ngày. Cừu Vĩ không những không có tới dọn dẹp nhà cửa, không đến nấu hai bữa cơm, lại càng chạy trốn không thấy bóng dáng đâu.

Làm cái quái gì vậy chứ? Quên? Hóa ra quên đi chính là như vậy, chính là trốn tránh, khiến cho chính mình tìm không được cậu!.

Nhìn chiếc điện thoại bị quăng vỡ, khóe môi của Hàn Thần Tị nhếch lên, đưa tay lại muốn bấm dãy số mà hai ngày nay mình đã bấm đến mức thuộc lòng, nhưng mà vào lúc này chuông cửa lại vang lên, hắn lập tức đi tới huyền quan để mở cửa.

Người mới tới, không phải người trong lòng nghĩ tới trong suốt hai ngày nay, mà là bởi vì hắn không thể nhẫn nại sự nôn nóng cùng buồn bực thêm được nữa, cho nên vào lúc sáng đã gọi điện cho gọi ‘Cố vấn’ —— Phí Tương đến.

Hàn Thần Tị vừa thấy cô liền lập tức rống lớn trút ra nỗi bực bội mấy ngày nay: “Sao giờ cô mới tới? Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Lúc hắn gọi điện là chín giờ sáng, còn bây giờ thì sao? Đã là buổi chiều rồi!.

“Hàn phó tổng tài, tiểu nữ cũng không nói sẽ lập tức tới mà.” Phí Tương hất mái tóc mô đen vừa mới nhuộm của mình dựa vào cửa chậm rãi nói.

Kính nhờ, sáng sớm đã làm phiền giấc ngủ của người khác, cô bị cú điện thoại đánh thức đã rất không vui rồi, sau khi đấu tranh dữ dội thức dậy để nghe điện, giờ lại còn phải chịu đựng khẩu khí cực kỳ khó chịu cùng thái độ ra lệnh của Hàn Thần Tị, khiến cho tâm tình của cô xấu đến tột đỉnh. Hừ, dù sao cũng là Hàn Thần Tị xin cô, cô có thể giả vờ đùa giỡn một chút với gã đàn ông cứng đầu như heo này. Cô cũng có lòng tự tôn của mình, được không?.

Nhưng mà, đối với việc hắn tìm mình đến, cô có thể cực kỳ khẳng định đó là chuyện có liên quan tới Cừu Vĩ, nhưng mà, dùng thái độ gấp gáp vội vàng như vậy để gọi cô, ngược lại khiến cô rất bất ngờ. Phó tổng tài của tập đoàn Hàn thị trước giờ không phải rất bình tĩnh mà còn vô cùng tự tin sao?.

Đối mặt với vẻ mặt ‘Anh có thể làm khó dễ được tôi sao’ của Phí Tương, Hàn Thần Tị buộc lòng phải khẽ cắn môi, lần đầu tiên trong cuộc đời làm người: Đối mặt với một người phụ nữ phải quyết tâm nhẫn nhịn cơn căm giận ngút trời mà không thể bùng phát.

“Quên đi, đó không phải trọng điểm.” Hàn Thần Tị cắn chặt khớp hàm miễn cưỡng đưa ra tin tức đình chiến, “Lần này nếu cô có thể giúp tôi, sau khi chuyện thành công sẽ cho cô năm ngươi ngàn, hơn nữa còn giúp cô bổ nhiệm vào một vị trí tốt ở tập đoàn Hàn thị.”.

“Hả?” Phí Tương cảm thấy cực kỳ hứng thú mà nhếch đôi lông mày đen được chăm sóc tỉ mỉ lên, “Xin mời Hàn phó tổng tài ra chỉ thị.” Cách kiếm tiền không thể nào tốt hơn, huống hồ còn có thể vào Hàn thị, xem ra cô gặp may thật rồi.

Chăm chú nhìn đôi mắt đẹp phát sáng lập lèo của Phí Tương liếc mắt một cái, nhưng hai mắt buồn bực của Hàn Thần Tị lại tương phản với cô. Hắn nghiêng đầu ý bảo cô đi vào phòng trong, còn mình thì đi tới tủ lạnh lấy ra hai lon bia, trở lại phòng khách ngồi đối diện với cô.

“Uống không?” Hắn đưa một lon cho Phí Tương.

“Cảm ơn.” Phí Tương không khách khí cầm lấy còn mở ra uống.

Hàn Thần Tị ngửa đầu uống một ngụm lớn, giống như là đang cân nhắc xem phải nói như thế nào cho tốt, qua một hồi lâu, đôi môi mỏng khêu gợi của hắn mới trầm thấp nói ra một câu:

“Tôi cùng cậu ấy lên giường, sau đó, cậu ấy muốn chúng tôi quên chuyện đó đi, nhưng bản thân lại tránh không gặp.”.

Lời này vừa nói ra, Phí Tương sợ đến mức suýt nữa đã làm rơi lon bia trong tay xuống đất.

“Lên giường?” Tay chân của hắn quả thực nhanh không thể tin nổi, “Nhưng mà cậu ấy nếu không thích anh, sao lại cùng anh lên giường?” Nguyên nhân chạy trốn của Cừu Vĩ, rất không đúng đạo lý à!.

“Không phải tôi tình ta nguyện, mà là tôi —— Chuốc say cậu ấy, sau đó ——” Nói xong lời cuối cùng, Hàn phó tổng tài chưa từng hối hận cũng bởi vì áy náy mà khuôn mặt đỏ lên một cách hiếm có, hoàn toàn mất đi khi thế quát tháo thường thấy trên thương trường.

“Haiz ——” Phí Tương sau khi nghe rõ mọi chuyện, cả người liền vô lực hơi ngã về sau một chút, có chút đau đầu mà ấn ấn huyệt thái dương. “Hàn Thần Tị, anh thật đúng là vội vàng mà!” Cô trở người lại liếc mắt nhìn hắn, rồi mới hỏi: “Vậy cậu ấy có biết anh cố tình chuốc say cậu ấy không?”.

“Không biết.”.

May mắn lại là câu trả lời này, điều đó chứng tỏ sự việc vẫn còn có thể cứu vãn.

Phí Tương thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”.

“Được rồi?” Không có nghe được câu trả lời cùng cách giải quyết, Hàn Thần Tị bị sự sốt ruột trong lòng bức đến không còn tính nhẫn nại, khẩu khí lại lập tức xấu hơn. “Tôi muốn chính là cách giải quyết, cô hiểu hay không? Tôi muốn cậu ấy trở về gặp tôi! Tôi ——”.

“Ngừng!” Phí Tương vội vàng đưa tay ngăn cản Hàn Thần Tị rống tiếp, miễn cho giọng nói trầm thuần túy mê người của hắn bị rống đến mức phá hủy thanh quản. “Hàn phó tổng tài, ngài vừa mới kể cho tôi nghe sự việc xảy ra thế nào rồi lại muốn tôi lập tức nghĩ ra biện pháp, đây không phải là rất làm khó dễ tôi sao?”.

“Tôi ——”.

“Chờ một chút.” Phí Tương lại cắt ngang lời hắn nói. Cô nheo con ngươi quả hạnh xinh đẹp của mình lại đem vẻ mặt buồn bực cùng cảm giác lo lắng bất an của Hàn Thần Tị thu vào tầm mắt, hai mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng, giống như vừa phát hiện ra một việc gì đó rất thú vị.

Hàn Thần Tị không giữ được bình tĩnh, thấp giọng đầy giận dữ nói thêm một câu: “Cô đang nhìn cái gì vậy hả?” Ánh mắt nhìn trắng trợn như vậy, khiến cho tâm tình của hắn càng thêm xấu.

Không hề sợ ánh mắt giết người cùng khí thế khiếp người của Hàn Thần Tị, Phí Tương chỉ cong môi lên đầy đáng yêu, “Không có, chỉ là chưa từng thấy anh lại dễ bị kích động như vậy, cũng chưa từng thấy anh nổi giận lôi đình như thế.”.

Là Hàn Thần Tị muốn cho cô nhìn thấy mặt tối của hắn, hoặc là vì chuyện của Cừu Vĩ, trong một phút lơ đãng đã để lộ ra một chút tình cảm thực sự của mình?.

Cô không khỏi hài lòng đầy đắc ý mà cười rộ lên: “Nói thật, anh sẽ không phải là ——” Cô cố tình đem những lời cuối kéo dài ra, lúc nhìn thấy Hàn Thần Tị lại muốn gầm nhẹ lên bởi vì sự cố ý của mình, cô mới trả lời hắn bằng một câu hoàn toàn mang tính bùng nổ: “Không phải là anh thực sự thích Cừu Vĩ đấy chứ?”.

“Tôi thích —— Tiểu Cừu?” Hàn Thần Tị lúc nghe câu đó liền rống lên, khí thế tràn đầy bạo phát ban đầu trong nháy mắt liền biến mất, chỉ còn lại sự kinh ngạc dữ dội cùng cảm giác không dám tin tưởng.

Nhưng mà, hắn lại không mở miệng muốn phản bác, điều này làm cho Phí Tương càng thêm khẳng định vị Hàn phó tổng tài ở trước mặt này đã thực sự rơi vào lưới tình mà không hề biết. Tuy rằng rất không muốn đem bản thân làm ví dụ, nhưng Phí Tương vẫn chỉ vào mình nhíu mày hỏi Hàn Thần Tị: “Nếu như sau khi tôi và anh lên giường liền đột nhiên biến mất không thấy, anh sẽ muốn tìm được tôi không?”.

“Sẽ không.” Hắn trả lời cực kỳ nhanh chóng mà lại đầy quả quyết, rất dứt khoát đến mức cực kỳ đả thương người.

Phí Tương hung hăng lườm hắn một cái, sau đó lại tiếp tục nói: “Cho nên, anh căn bản không phải là muốn chơi đùa mà thôi, anh muốn chính là gặp gỡ trong một thời gian dài, có ý nghĩ như vậy, không phải bởi vì thích đối phương thì là cái gì?”.

Đối với cá tính kén chọn và có mới nói cũ của Hàn Thần Tị mà nói, chưa từng duy trì mối quan hệ thể xác với một người phụ nữ nào quá nửa tháng cả, càng không thể có chuyện sẽ vì các cô mà tiêu hao bất kỳ tâm tư nào, cho nên sau khi lên giường đối phương có hạnh phúc hay không, hắn việc gì phải để ý chứ? Nhưng rất rõ ràng Cừu Vĩ lại là một ngoại lệ. Ngoại lệ khiến cho Hàn Thần Tị nóng ruột nóng gan, ngoại lệ làm cho Hàn Thần Tị vì không gặp được cậu mà buồn bực nôn nóng, ước gì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng dáng cậu. Đây không phải là thích, thì là cái gì?.

“Tôi thích —— Cừu Vĩ? Lại còn là —— Một chàng trai?” Lời nói của Phí Tương khiến cho Hàn Thần Tị ngây ngốc tại chỗ, ngơ ngác lẩm bẩm tự hỏi: “Tôi thích cậu ấy lúc nào?”.

“Tôi van anh, anh thật đúng là ngu ngốc!” Nhìn chỉ số cảm xúc có thể nói là ngu ngốc của Hàn Thần Tị, Phí Tương rốt cuộc cũng chịu không nổi mắng hắn một câu: “Thích một chàng trai rất ghê gớm sao? Lúc nào thích rất quan trọng sao?”.

“Tôi chưa từng thích ai.” Cho nên đây mới là chuyện khiến hắn chấn động nhất.

“Chưa từng thích, không có nghĩa là mãi mãi cũng sẽ không thích!” Phí Tương trở mình xem thường, ngồi thẳng người dậy cố gắng giảng giải về ‘Mối tình đầu’ cho Hàn Thần Tị. “Anh nghĩ lại xem, Cừu Vĩ có thứ gì khiến anh muốn nắm được cậu ấy trong tay?”.

“Bề ngoài ——”.

“Xin đi, là khí chất! Lần trước không phải anh đã đề cập qua ư?” Phí Tương thiếu chút nữa bởi vì sự ngu ngốc của Hàn Thần Tị mà té xỉu. “Ngay từ đầu anh đã bị thu hút, chỉ là mạnh miệng không chịu thừa nhận!” Người càng ngạo mạn da mặt lại càng mỏng, càng không muốn bị người khác nhìn thấu nội tâm thực sự của mình, mà Hàn Thần Tị lại chính là như vậy.

“Hả?” Cuối cùng hắn cũng từ giữa sự khiếp sợ hơi hoàn hồn lại, nhưng đối với tình cảm xảy ra bất ngờ vẫn không thể giải thích được. “Nhưng đây cùng lắm chỉ xem là có ấn tượng tốt thôi.” Rốt cuộc từ lúc nào hắn lại muốn tiến thêm một bước về mặt tình cảm chứ?.

“Từ ấn tượng tốt chuyển thành thích, tôi nghĩ, còn có một nhân tố rất quan trọng.” Cô uống một ngụm bia rồi mới chậm rãi nói: “Cừu Vĩ có một phẩm chất đặc biệt mà anh khao khát, làm anh càng ngày càng không thể rời bỏ.” Nói đến chuyện tình cảm, cô quả thực là một chuyên gia thân kinh bách chiến.

“Cái gì?”.

Nhìn con ngươi đen vẫn tiếp tục nghi ngờ của Hàn Thần Tị, Phí Tương hài hước cười: “Chính là tình thương của mẹ à, anh muốn được chăm sóc, còn cậu ấy vừa vặn rất giỏi xử lý việc nhà. Chao ôi, Hàn phó tổng tài của chúng ta rốt cuộc cũng đã bị Cừu Vĩ hiền lành bắt được rồi!”.

Không đợi Hàn Thần Tị có phản ứng, cô liền đứng lên, “Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, bây giờ việc anh đi tìm Cừu Vĩ nói rõ với cậu ấy về tình cảm của mình mới là điều quan trọng. Nhưng mà đáp ứng chuyện của tôi cũng đừng quên nha Hàn Thần Tị.” Cô đã hẹn trị liệu ở Spa, nếu không đi thì có lẽ sẽ không kịp nữa. Chuyện tình cảm, hẳn là đương sử cần phải tự cố gắng mới có hiệu quả, cô đã hoàn thành nhiệm vụ có thể rút lui được rồi!.

Biết Phí Tương đã mở cửa rời đi, Hàn Thần Tị cũng vần ngồi trên sô pha trầm mặc không nói được lời nào.

Một lúc lâu ——

“Thiếu hụt tình thương của mẹ?” Hắn bởi vì lí do này mà nhịn không được cười ra tiếng, nhưng lúc nhớ tới cảnh Cừu Vĩ bận rộn ở trong bếp, hắn luôn luôn thích ở phía sau lẳng lặng nhìn, phần yên tĩnh kia là điều hắn chưa bao giờ có, lại khiến hắn rất hưởng thụ. Là lớn tuổi, cho nên muốn được ổn định sao? Trời ạ, sao lại có lí do như vậy chứ? Nhưng hắn không có cách nào phủ nhận, mặc kệ là buồn cười thế nào, ý định muốn giữ Cừu Vĩ lại của hắn cũng sẽ không thay đổi. Vậy đuổi theo sao!.

Tâm niệm khẽ động, Hàn Thần Tị lập tức đứng dậy trở về phòng ngủ thay đồ, lúc hắn đi tới huyền quang muốn lấy chìa khóa xe treo ở trên tường, cánh cửa vốn đang đóng đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, cửa chính đột nhiên bị mở ra, người đến là bà chị ruột hắn đã không gặp nhiều ngày —— Hàn Thần Dần.

Bị đụng đầu đau khiến cô ngừng lại mắng: “Hàn Thần Tị, ngươi còn muốn nằm ở nhà bao lâu nữa! Công ty đang rất bận rộn ngươi có biết hay không? Hại ta căn bản không có thời gian để thở, ngay cả hẹn trước để làm thẩm mỹ cũng không có cách nào đi được, còn có khiêu vũ, spa ——”.

Cô còn chưa mắng đủ, cơn tức giận tồn đọng trong nhiều này vẫn chưa có dịp trút ra, Hàn Thần Tị chỉ nói đúng một chữ, để cho cô ngậm miệng lại.

“Cút!” Hắn không thèm đếm xỉa tới người phụ nữ này.

Hắn trừng mắt nhìn chiếc chìa khóa trên tay Hàn Thần Dần, đôi lông mày xinh đẹp lại nhăn lại. Hắn nhớ rõ chìa khóa nhà chỉ đưa cho ba người, một người là ông già, một người là thư ký, người còn lại là Cừu Vĩ, người phụ nữ này không biết đã lừa lấy ở chỗ nào, hắn nhất định phải lấy lại nó mới được.

Lời nói của Hàn Thần Tị khiến cho Hàn Thần Dần suýt nữa tức đến không thể thở.

“Ngươi, ngươi ngươi ——” Không có thiên lý à! Có đứa em trai nào lại dám nói chuyện với chị gái như vậy không chứ! “Ta là chị ngươi nha —— Quên đi, tóm lại ngày mai ngươi mau đến công ty làm cho ta, ta không muốn tiếp tục làm lụng vất vả nữa, chị cả, chị hai, em tư, em năm —— Tất cả mọi người trong công ty bởi vì ngươi không tới làm mà muốn đình công rồi, ngươi có biết hay không!”.

“Ngày nghỉ phép của ta vẫn chưa hết.” Hàn Thần Tị nhíu mày sốt ruột, căn bản không muốn để ý đến những công việc đó. Lúc trước hắn vẫn luôn bận rộn làm việc vất vả vì công ty, cho nên ngày phép tích lũy rất nhiều, muốn một lần xài hết đấy ai dám chõ mồm vào hả. “Ta nói lại một lần nữa, cút, đi, ngay!” Hắn chỉ vào cửa.

Mặc dù biết rõ đứa em trai này trước giờ không hề tôn trọng cô, nhưng Hàn Thần Dần càng muốn tranh cãi một lần, cho nên cô vẫn chắn ở cửa, lạnh lùng hất cằm lên, “Ta không đi, thế nào!” Có gan đánh cô sao, nếu thằng này không đồng ý đến công ty làm, cô sẽ, cô sẽ ——

“Oái! Ngươi làm gì vậy!” Cánh tay đột nhiên bị dùng sức túm lấy kéo ra cửa, Hàn Thần Dần bị đau kêu lên.

“Phụ nữ các người thật đáng ghét!” Tính nhẫn nại không còn, sau khi Hàn Thần Tị thành công kéo Hàn Thần Dần rời khỏi nhà mình, lập tức đem cửa chính đóng lại, cũng giật lại chiếc chìa khóa trên tay cô. “Ta không thèm đếm xỉa tới ngươi nữa, ngươi muốn ở đây lãng phí thời gian thì xin mời!”.

“Hàn Thần Tị! Ngươi có tin lão nương sẽ phóng hỏa đốt nhà ngươi hay không!”.

“Ngươi dám?” Quay đầu lại, trong nháy mắt vẻ mặt không kiên nhẫn lúc đầu càng trở nên dữ dội, khiến người khác sợ run lên.

Hàn Thần Dần thấy thế cũng không dám còn dáng vẻ kiêu căng kêu la nữa.

Sau khi nhìn thấy cô rốt cuộc cũng biết điều câm miệng lại không dám nói tào lao nữa, Hàn Thần Tị đi vào thang máy vừa vặn mở ra để rời đi, còn dặn dò cô vài câu: “Ngày mai sẽ có một cô gái tên Phí Tương đến công ty, ngươi là chủ quản nhân sự, sắp xếp cô ta vào một chức vị phù hợp đi, đừng quá thấp, năng lực của cô ta đủ tư cách làm chủ nhiệm.”.

Cửa thang máy sau khi ting một tiếng mở ra liền lập tức đóng lại, mãi đến lúc này, Hàn Thần Dần cuối cùng cũng trấn tĩnh lại tâm trạng tức giận mắng:

“Hàn Thần Tị, trả chìa khóa lại cho ta, khốn nạn!”.

Cô đã tốn rất nhiều tâm tư mới có thể lừa lấy chiếc chìa khóa đó từ tay của Lạc Minh, bây giờ không có chìa khóa, sau này lại càng không thể quản thúc cái tên ngạo mạn này, đáng ghét!.

~ oOo ~

Tuy nói rằng công việc khó tìm, nhưng tìm một công việc bán thời gian lại không khó. Chỉ cần chạy trên phố một buổi chiều, Cừu Vĩ và A Phi đã rất nhanh tìm được một công việc lương bổng coi như cũng được, chỉ là phải tốn sức lao động hơn trước đây, nhưng mà lại ở khá gần nhà. Nói tóm lại, có thu nhập là tốt rồi.

Hai người bước đi trên con đường gạch dưới ánh tà dương, bên cạnh là ký túc xá của trường đại học nào đó, bởi vì đã là thời gian ăn tối, cho nên tất cả đám học sinh đều di chuyển về phía chợ đêm vừa mới khai trương, ngửi thấy được đủ loại mùi thức ăn,bụng A Phi cũng bắt đầu kêu.

“Tiểu Cừu, bữa tối sẽ ăn cái gì thế?” Hắn sờ bụng, thèm ăn nhìn chằm chằm Cừu Vĩ, hướng về phía cậu hỏi thăm về bữa ăn tối nay.

“Cơm chiên trứng và canh thịt viên.” Không có ý định chiêu đãi người này một bữa thịnh soạn, cho nên Cừu Vĩ chọn những món đơn giản nhất để làm.

A Phi nghe bữa tối hết sức đơn giản, lập tức khoa trương bi ai kêu: “Chao ôi, Tiểu Cừu, dựa theo tình bạn của chúng ta, cậu phải nấu thêm vài món cho phải đạo nha!”.

“Ăn nhiều cũng vậy, cũng không giúp chỉ số IQ của cậu tăng thêm chút nào đâu.” Cừu Vĩ hừ nhẹ một tiếng.

A Phi nghe vậy, lập tức không chịu tỏ ra yếu thế liền phản công: “Tiểu Cừu, ăn nhiều hay ít với chỉ số IQ không có chút quan hệ nha, ngay cả điểm đó cậu cũng không hiểu hả? Thật là ——”.

Lời còn chưa dứt, Cừu Vĩ lập tức tự tiếu phi tiếu liếc A Phi một cái, lạnh lùng cắt ngang lời muốn nói của hắn: “Cậu có gan thì cứ nói tiếp đi, tớ thì không sao cả, cùng lắm chỉ làm một phần cơm chiên trứng thôi.”.

“Không dám, không dám!” Mắt thấy người cung cấp bữa ăn tốI nay đã nổi giận, A Phi vội vàng hạ thấp lập trường bày ra thái độ xin khoan dung. “Cơm chiên trứng thì cơm chiên trứng, dù sao mấy món cậu nấu đều ăn ngon cả.” Cuối cùng còn bỏ thêm một câu vô cùng nịnh hót. Chỉ có điều, nói thật, hình như tâm tình ngày hôm nay của Cừu Vĩ không tốt lắm, rất dễ bị chọc giận, bình thường rõ ràng đều là một chàng trai rạng rỡ tốt bụng mà!.

Cừu Vĩ cũng không muốn tiếp tục đấu võ mồm với hắn nữa, chỉ liếc hắn một cái, không hề trả lời. Cậu biết rõ bản thân bởi vì chuyện của Hàn Thần Tị mà tâm tình giảm sút, động một tí thì nổi giận, trong lòng đối với A Phi vô tội nhiều ít gì cũng có chút áy náy, cho nên Cừu Vĩ nhấp nhấp môi, suy nghĩ nên xin lỗi hắn như thế nào, nhưng mà hai người vừa mới đi tới con đường bên cạnh được vài bước, một chiếc xe thể thao màu bạc gào rít lướt qua bọn họ, làm nổi lên một trận bụi.

“Kẻ có tiền ——” Giọng điệu của A Phi có chút thương tâm nói thầm, “Ở Đài Bắc lại không phải chỗ có gió bão, mua xe tốt như vậy để làm gì chứ?” Căn bản là không có chỗ tiêu tiền, lại khoe ra!.

Cừu Vĩ đang muốn trả lời thì nhìn thấy chiếc xe kia lại dừng lại ở cách đó không xa, lập tức có một bóng dáng cao lớn đi xuống, đứng ở cửa xe nhìn hai người bọn họ.

Ngay từ đầu, Cừu Vĩ cũng không có chú ý tới người kia là ai, nhưng mà tiếp tục đi về phía trước, đồng thời người nọ cũng tháo kính mát xuống, Cừu Vĩ vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, ngoại trừ tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực ra, cậu còn muốn co giò chạy trốn thật nhanh.

“A, là, là Hàn Thần Tị!” Fans số 1 A Phi vừa thấy là Hàn Thần Tị, liền lập tức nắm lấy áo Cừu Vĩ đang muốn bỏ chạy, hưng phấn đến mức vừa nói vừa nhảy lên.

Quả nhiên là xe xứng với người à!.

“Uhm ——” Cừu Vĩ mơ hồ trả lời qua loa vài câu, càng muốn gỡ tay A Phi ra, đáng tiếc là lượng adrenalin của đối phương bởi vì phấn khích mà tăng vọt, lực đạo so với bình thường lớn hơn rất nhiều. “A Phi, cậu mau thả tớ ra!” Nếu không thả, cậu sẽ bị bắt lại!.

Nhưng mà, A Phi căn bản không có nghe thấy, chỉ dùng ánh mắt sùng bái chào đón Hàn Thần Tị giống như thiên thần vừa đáp xuống trần gian.

“Tiểu Cừu.” Giọng nói trầm thấp mà lại mê hoặc lòng người vang lên khiến cho toàn thân Cừu Vĩ đều cứng đờ. “Hóa ra cậu ở đây.” Hắn lái xe lòng vòng một hồi lâu, cuối cùng ở gần nhà Cừu Vĩ tìm được cậu.

Không còn cách nào chỉ có thể thở dài mấy cái ở trong lòng, Cừu Vĩ cuối cùng cũng ngoan ngoãn quay đầu lại, kiên trì chào hỏi: “Hàn, Hàn tiên sinh ——” Nhưng mà ánh mắt lại chậm chạp không dám nhìn thẳng hắn.

Nghe thấy giọng nói của hắn, cậu đã nghĩ tới chuyện xảy ra giữa mình và Hàn Thần Tị, cái loại cảm giác kỳ lạ này, chung quy vẫn làm cả người cậu không được tự nhiên, càng không cần nói đến chuyện nhìn hắn xem như chưa có gì xảy ra.

“Tôi tìm cậu rất lâu.” Cho dù tìm được người khiến cho sự bất mãn tích tụ rất lâu của Hàn Thần Tị thoáng được tiêu giảm, nhưng dáng vẻ Cừu Vĩ không dám nhìn hắn, lại làm hắn khó chịu.

“Tôi ——”.

Lúc Cừu Vĩ mới định nói bản thân không muốn làm quản gia của Hàn Thần Tị nữa, A Phi ở bên cạnh đã không thể khống chế được sự hưng phấn, vui vẻ nói chen vào.

“Anh là Hàn Thần Tị Hàn tiên sinh đúng không? Xin chào, tôi là Tạ Chấn Phi, là bạn học của Tiểu Cừu.” Tạ Chấn Phi chìa tay về phía Hàn Thần Tị, đồng thời nắm chặt cơ hội tự giới thiệu, nếu cho thể lưu lại ấn tượng tốt của mình cho Hàn Thần Tị, vậy tương lai hắn muốn vào tập đoàn Hàn thị cũng lớn hơn.

“Xin chào.” Hàn Thần Tị kiềm chế không nổi giận, đưa tay bắt tay hắn một chút. “Thật vui khi biết cậu.”.

“Nào có.” Nắm chặt tay Hàn Thần Tị, Tạ Chấn Phi cả người thiếu chút nữa đã choáng váng vì vui sướng mà ngã xuống, chỉ có thể lắp bấp nói: “Tôi —— Tôi vẫn rất sùng bái anh!”.

“Cảm ơn.” Hàn Thần Tị nhếch miệng lịch sự cười, vẫn chưa đem tâm tư đặt trên người A Phi, chỉ chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm Cừu Vĩ vẫn cúi đầu không chịu nói gì: “Tiểu Cừu, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cùng ăn bữa cơm được chứ?”.

Ăn cơm? Như vậy sao được hả? Cừu Vĩ lập tức muốn lắc đầu từ chối, nhưng Tạ Chấn Phi ở bên cạnh lại giống như gà mẹ xen mồm vào: “Anh muốn mời Tiểu Cừu ăn cơm sao?”.

“Ừ, tôi có chút việc riêng cần nói với cậu ấy, có tiện mượn người không?”.

“Đương nhiên, anh cứ tự nhiên.” Tạ Chấn Phi lập tức đẩy Cừu Vĩ về phía trước, “Tôi không làm phiền hai người, Tiểu Cừu, cậu cứ nói chuyện với Hàn tiên sinh đi, bữa tối nay một mình tớ tự giải quyết được rồi.”.

Xem ra Cừu Vĩ cũng có chút giao tình với Hàn Thần Tị, nếu để hai người bồi dưỡng cho tốt —— Hắc hắc hắc, tuy nói rằng làm người cần nhờ thực lực, nhưng mà có thể dựa vào quan hệ càng có thể làm cho bản thân có sự khởi đầu tốt hơn!.

“A Phi!” Bị ép đứng trước mặt Hàn Thần Tị, Cừu Vĩ tức  giận gầm nhẹ với Tạ Chấn Phi vẫn ở phía sau lưng đẩy mình, “Cậu đừng đẩy nữa!” Đẩy nữa, hai người sẽ đụng vào nhau mất.

Thấy thế, Hàn Thần Tị chỉ kéo Cừu Vĩ qua, cũng quay đầu cười áy náy với Tạ Chấn Phi: “Thật ngại, nếu hôm khác có cơ hội, nhất định sẽ mời cậu.”.

“Vâng!” Tạ Chấn Phi vui vẻ vẫy tay chào hai người, cuộc gặp gỡ tối nay chỉ sợ làm tối nay hắn không thể ngủ yên được. Nhưng mà, hắn lại không biết rằng bản thân vừa đẩy bạn thân của mình về phía hang sói.

Còn Cừu Vĩ cũng không thể làm gì khác, cũng không nỡ làm khó Hàn Thần Tị ở trên đường, chỉ có thể đi theo hắn vào xe, ngồi ở vị trí phó lái, nhưng trong đầu vẫn đem A Phi hung hăng mắng chửi một trận. Tên kia quả thật là đồ ngốc! Nhưng mà, chuyện gì tới thì sẽ tới, đem sự việc nói rõ so với tiếp tục chạy trốn không phải sẽ tốt hơn sao? Tuy nói rằng cậu vẫn chưa có chuẩn bị tốt tư tưởng.

Hàn Thần Tị ngồi ở ghế lái xe bên kia cũng không có lập tức mở máy, chỉ nghiêng đầu nhìn Cừu Vĩ, “Có muốn đến đâu ăn không? Hay là cậu về nhà nấu gì đó cho tôi ăn?”.

Hỏi như vậy, tự nhiên là muốn lừa Cừu Vĩ về nhà, bởi vì hắn biết Cừu Vĩ sẽ không muốn bản thân mời.

“Tôi tới nhà anh nấu được rồi.” Cừu Vĩ do dự một chút, phun ra đáp án Hàn Thần Tị muốn. Lúc nào cũng ngại để cho Hàn Thần Tị vì cậu tốn kém.

Nghe được Cừu Vĩ nói như vậy, khóe môi vẫn mím chặt của Hàn Thần Tị rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt. Hắn khởi động xe nhấn ga, liền lao vụt đi về phía nhà mình.

Dọc đường đi, Cừu Vĩ cũng không có mở miệng, chỉ im lặng lo lắng mà nhìn chằm chằm phía trước, trong đầu âm thầm nghĩ một lát nữa phải mở miệng như thế nào mới tốt. Cậu phải giải thích cho tốt, không nên làm cho quan hệ của hai người trở nên hỏng bét. Nhưng mà, Cừu Vĩ vẫn đang liều mạng nghĩ, lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng: Hàn Thần Tị bá đạo có thể giống như cậu mong muốn sao? Hay là nói, đây có thể nào lại là điềm báo của sự mắc câu hay không chứ?.