Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

Chương 46




"Ách.. Có thể, tôi đây liền đi nấu cơm."

Giang Vãn vẫn cứ không biết chuyện là thế nào, Tây Bảo ở chỗ này ăn cơm còn được, nhưng còn có Lệ Mạc Sâm, anh cái dạng sơn trân hải vị gì mà không ăn qua?

Lệ Mạc Sâm sẽ không ghét bỏ trù nghệ của cô đi?

Cô nghĩ, đầu bếp Lệ gia đều là đầu bếp cấp năm sao, anh làm gì muốn ở nơi này của cô ăn cơm nhà cô nấu chứ?

Nhưng mà Giang Vãn cũng không thể đuổi người, cô do dự hỏi Lệ Mạc Sâm: "Lệ tổng, anh có ăn kiêng không?"

Lệ Mạc Sâm: "Không có."

Cuối cùng, Lệ Mạc Sâm ho khan một tiếng: "Phiền phức sao? Bằng không cũng có thể đi ra ngoài ăn."

"Không cần!" Tây Bảo lập tức kháng nghị!

Lệ Mạc Sâm hơi hơi nhíu mày.

Giang Vãn vốn dĩ nhẹ nhàng thở ra, cô rất là lo lắng cho mình chút trù nghệ mèo cào này lại ở trước mặt Lệ Mạc Sâm múa rìu qua mắt thợ.. Nào ngờ cậu bé không muốn.

Thấy hai người đều đang nhìn về phía mình, cậu bé nuốt nuốt nước miếng: "Con muốn ăn sườn heo chua ngọt mommy làm!"

Lệ Mạc Sâm: "..."

"Được, tôi đi nấu cơm."

Giang Vãn cảm thấy bầu không khí này rất là quỷ dị, thấy Lệ Mạc Sâm không nói nữa, cô đành phải chui vào phòng bếp.

Lệ Mạc Sâm chính là đơn thuần mang theo con trai đến nơi này của cô ăn cơm sao?

Không đáng a.

Giang Vãn mang theo vấn đề này bắt đầu nhặt rau rửa rau. Tây Bảo cùng daddy ngồi ở trên sô pha, cậu bé nhìn nhìn bên trong, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của daddy, có chút không cao hứng: "Daddy, chúng ta thật vất vả tới một lần, ba đương nhiên muốn nếm thử tay nghề của mommy, mommy làm cơm đặc biệt ăn ngon, so với đầu bếp trong nhà làm ăn ngon hơn nhiều.. Về sau không cho phép đi ra ngoài cơm! Đều phải ăn cơm mommy làm."

"Đã biết!" Lệ Mạc Sâm nhìn cậu bé chống nạnh, đành phải đáp ứng một câu.

Tây Bảo lại nhìn chằm chằm anh, ánh mắt có chút kỳ quái: "Daddy, ba vì sao hôm nay như người mất hồn vậy?"

"Hửm?" Lệ Mạc Sâm nhíu nhíu mày, biểu cảm có chút mất tự nhiên: "Phòng ở quá nhỏ, có chút không thoải mái."

"Vậy, daddy, ba vì sao cũng không dám nhìn mommy?" Tây Bảo rất nhạy bén: "Ba luôn đang nhìn bên cạnh."

"Cô ấy không rửa mặt." Lệ Mạc Sâm ho khan một tiếng: "Có cái gì đẹp chứ?"

"Vậy, daddy, lỗ tai ba vì sao có chút hồng.."

"Nóng! Cái này trong phòng cái điều hòa đều không có!" Lệ Mạc Sâm phảng phất bị con trai mình chọc tức, anh có chút phẫn nộ: "Đi phòng bếp nhìn xem mẹ con đi!"

Tây Bảo bĩu môi, hành vi của daddy hôm nay.. Thật là quái thấu!

Tây Bảo từ trên sô pha nhảy xuống, chạy vào trong phòng bếp, cậu bé nhón chân hướng bên trong nhìn: "Mommy, có chỗ nào yêu cầu Tây Bảo hỗ trợ không?"

"Tạm thời không có, Tây Bảo đi ra ngoài ngồi đi, dì.. Mommy chính mình có thể làm." Giang Vãn khẽ cười.

"Mommy, Tây Bảo sợ mẹ bệnh quá vất vả, trộm nói cho mẹ nha, là daddy bảo con vào hỗ trợ, mommy, cho Tây Bảo giúp mẹ nha."

Giang Vãn từ chối không được Tây Bảo làm nũng thành công, đành phải đem rau trong tay mình đưa cho Tây Bảo, tay cầm tay dạy cậu bé nhặt rau như thế nào.

Lệ Mạc Sâm ngồi ở phòng khách, nhìn khắp mọi nơi, cái phòng ở này không lớn, tiểu khu kiểu cũ hai phòng một sảnh, thêm lên cũng cũng chỉ có 5-60 mét vuông.

Phòng khách tường đều có chút hơi hơi phai màu, nhưng lại được quét tước thu dọn rất sạch sẽ, sô pha vải bông, sàn nhà gỗ cũng sạch sẽ cực kỳ. Lệ Mạc Sâm đi tới kệ TV bên kia, nơi đó phóng một cái khung ảnh nhỏ, anh cầm lấy nhìn nhìn, trên ảnh chụp là Giang Vãn tuổi 18, cô còn ăn mặc áo sơ mi đồng phục sạch sẽ, tóc sóng vai nhu thuận khoác trên vai hai sườn, trên mặt tươi cười đơn thuần tịnh.

Ngón tay Lệ Mạc Sâm không tự giác nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp, phòng bếp truyền đến một tiếng cười vui vẻ, Lệ Mạc Sâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Giang Vãn cắt một quả táo, đưa cho Tây Bảo ăn một miếng.. Bên ngoài sắc trời dần dần âm u, trong phòng bếp sáng lên một bóng đèn nhỏ, vầng sáng ấm màu vàng mạ ở trên người hai người bên trong, tóc dài của cô tùng tùng tán tán buộc lên, sườn mặt đường cong nhu hòa, Tây Bảo cũng vui vẻ cười to, bên trong một màn này dị thường ấm áp.

Lệ Mạc Sâm mềm lòng, anh thất thần không dễ phát hiện..

Rất nhanh, Giang Vãn liền làm bốn món ăn một món canh, đều là món Tây Bảo thích nhất.

Giang Vãn bưng lên món cuối cùng salad hoa quả, Tây Bảo thêm vào chén đũa.

"Cái kia, tôi cũng không có làm nhiều đồ ăn, đó đều là món Tây Bảo thích, nếu Lệ tổng không thích lần sau tôi tận lực làm món khác.." Giang Vãn nhìn người đàn ông tôn quý ngồi ở bên kia bàn, xấu hổ cực kỳ.

Lệ Mạc Sâm bỏ áo khoác tây trang, ưu nhã nới lỏng cổ áo: "Có thích."

* * * Có thích, anh chính là như thế nói một câu.

Giang Vãn vội đón cậu bé ngồi xuống, nhà cô chỉ có hai bình nước trái cây, bị lấy tới làm đồ uống.

"Lệ tổng, ngài muốn uống không?" Cô đem hai ly nước trái cây đặt ở trên bàn.

"Hai người uống đi." Lệ Mạc Sâm nói: "Tôi không có thói quen uống nước trái cây."

Giang Vãn đành phải cùng Tây Bảo mỗi người một ly, lúc ba người ăn cơm, chỉ có Tây Bảo rất là hưng phấn, ríu rít nói không ngừng, Giang Vãn cũng đáp lại, chỉ có Lệ Mạc Sâm, ngồi ở một bên an tĩnh nghe.

Lệ Mạc Sâm có chút khát nước, thuận miệng hỏi một câu: "Nước ở nơi nào?"

"Ách, nước ở phòng bếp, tôi đi lấy cho ngài một ly." Giang Vãn vội muốn đứng dậy.

"Không cần."

Lệ Mạc Sâm tay dài duỗi ra, trực tiếp lấy cái ly Giang Vãn uống qua, uống lên mấy ngụm nước trái cây của cô.

"Lệ tổng, đó là tôi.." Đã uống qua.

Lời nói còn chưa nói xong, Lệ Mạc Sâm đã uống.

Anh buông cái ly xuống, mặt nếu không có việc gì Giang Vãn cũng đành phải không nhiều lời nữa.

Bọn họ ba người sức chiến đấu không tồi, chỉ chốc lát, bốn đồ ăn một canh liền bị ăn sạch.

Giang Vãn thu dọn bàn ăn ra tới, Tây Bảo ghé vào trong ngực Lệ Mạc Sâm năn nỉ ỉ ôi: "Daddy, hôm nay con muốn ở lại nơi này với mommy, con muốn cùng mommy ở bên nhau.."

"Không được, con ngày mai còn đi học." Lệ Mạc Sâm lời lẽ chính đáng từ chối Tây Bảo.

"Daddy.. Không phải sao, con muốn cùng mommy ở đây một ngày một đêm, con ngày mai liền ngoan ngoãn về nhà.." Tây Bảo làm nũng, đảo mắt liền thấy Giang Vãn: "Mommy!"

Tây Bảo mới từ trên người Lệ Mạc Sâm nhảy xuống, liền nhào vào trong lòng Giang Vãn, chuẩn bị cùng Giang Vãn tiếp tục làm nũng, nhưng mà Tây Bảo mới ôm lấy Giang Vãn, liền phát hiện có chút dị thường: "Ấy, mommy, mặt mẹ vì sao lại hồng như vậy?"

Đang nói, Tây Bảo đem bàn tay nhỏ mềm mại đặt ở trên trán Giang Vãn, có chút kinh ngạc: "Mommy, mẹ sốt rồi!"

"Mommy không sao, uống thuốc ngủ một giấc thì tốt rồi, thời gian không còn sớm, Tây Bảo cùng daddy về nhà đi." Giang Vãn ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Tây Bảo: "Ngày mai còn có thể tới tìm mommy."

"Không cần! Con muốn chăm sóc mommy, mommy bị bệnh, Tây Bảo sẽ đau lòng, mommy mau đi uống thuốc đi!" Trên khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo rất là nôn nóng, nắm tay Giang Vãn đi vào phòng ngủ: "Mommy mau đi uống thuốc rồi ngủ một lát đi."

Giang Vãn có chút bất đắc dĩ, cô nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi ở trên sô pha, Lệ Mạc Sâm mở miệng: "Uống thuốc ngủ một lát đi."

"Vậy hai người.. Có thể bị muộn không?"

"Không có việc gì, mới 7 giờ rưỡi."

"Mommy, mẹ mau đi uống thuốc, mommy không được sinh bệnh!" Tây Bảo đẩy cô vào phòng ngủ, thấy được trên bàn có vỉ thuốc, cậu bé dựa theo bản hướng dẫn sử dụng lột hai viên, lại giúp mommy rót chén nước.

Giang Vãn có chút cảm động, ngoan ngoãn mà uống thuốc, Tây Bảo còn đặc biệt nghiêm túc mà dịch dịch góc chăn cho cô. Giang Vãn đầu choáng váng, có thể là lại có chút sốt nhẹ, cô nghĩ, hẳn là chờ một lát, Lệ Mạc Sâm sẽ mang theo Tây Bảo đi thôi..