Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

Chương 41




Mommy của Tây Bảo trên cái mũi còn có nốt ruồi, có thể là di truyền?

Giang Vãn một bên vuốt cái mũi của mình, một bên nhìn chằm chằm vào quyển vở ghi chép câu trả lời, lập tức biểu tình có chút ngơ ngẩn.

Lệ Mạc Sâm là nhóm máu A, Tây Bảo là nhóm máu AB..

Như vậy, người phụ nữ sinh ra Tây Bảo kia chính là nhóm máu B hoặc là AB.

Giang Vãn biết mình thật sự chính là nhóm máu B!

Mà Tây Bảo là sinh buổi sáng ngày 18 tháng 6..

Cô nghe đi nghe lại lời Tây Bảo nói..

Giang Vãn có chút đau đầu, đáp án này đều cho thấy dấu hiệu Tây Bảo chính là con của cô..

Đáp án này đều được minh chứng, Lệ Mạc Sâm căn bản không có lừa cô, cậu bé thật sự có thể là cô sinh ra!

Nhưng mà, vì sao nhiều người đều khẳng định nói với cô lúc trước đứa bé đã qua đời?

Giang Vãn càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, cô có chút thất hồn lạc phách mà từ toilet đi ra, Trương Lâm đang ở thu giọn đồ đạc.

"Chị Vãn Vãn, vừa mới Tô tiểu thư hôm nay diễn một lần đã vượt qua, chúng ta có thể tan tầm sớm một chút." Trương Lâm có chút cao hứng, khó có thể có ngày không cần tăng ca đến đêm khuya, nhưng mà nhìn đến Giang Vãn dáng vẻ uể oải ỉu xìu tâm sự nặng nề, cô rốt cuộc vẫn là có chút lo lắng.

"Tan tầm sớm một chút sao? Thật tốt quá, tôi đây đi trước."

Giang Vãn trong đầu đầu đều là chuyện Tây Bảo, cô mất hồn mất vía cầm lấy túi của mình, xoay người liền đi ra ngoài.

Trương Lâm thở dài, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Giang Vãn đi một hồi lâu mới ra khỏi phim trường, tìm được trạm xe buýt ngồi trên xe.

Cô trở về nhà thay dép lê, về tới phòng nhỏ của mình, một đầu chui vào trong chăn, ghé vào trên giường, cẩn thận nghĩ nên làm sao bây giờ.

Trống rỗng, lúc đứa trẻ ra đời! Lúc này vẫn còn sống!

Càng khủng bố chính là, đứa con trai này là cô cùng người đàn ông Lệ Mạc Sâm kia sinh ra!

* * *

Mà bên kia, Tây Bảo trở về nhà, cơm còn không có ăn hai miếng liền từ trên bàn ăn cơm nhảy xuống, giáo viên ồn ào giao bài về nhà, phải về trên lầu ngoan ngoãn làm bài tập.

"Đứa nhỏ này, thật là cố gắng." Chu Tuyết Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với người giúp việc: "Chuẩn bị cho tiểu thiếu gia chút điểm tâm đưa lên đi."

Chị Lý trả lời, đi vào phòng bếp.

"Lát nữa tôi sẽ đưa lên."

Lệ Mạc Sâm thong thả ung dung mà uống một ngụm canh, Về tâm tư nhỏ này của Tây Bảo, căn bản là trốn không thoát khỏi mắt anh.

"Đứa nhỏ này a, cũng thật giống con khi còn nhỏ, nỗ lực cực khổ như vậy.." Chu Tuyết Vân tán thưởng một câu: "Chỉ là đừng có gắng quá sẽ mệt ảnh hưởng đến sức khỏe, rốt cuộc nó vẫn còn nhỏ."

Lệ Mạc Sâm ưu nhã uống trong chén canh trước mặt, đáy mắt lại có ý cười như có như không.

Cậu bé trở về phòng, đóng cửa lại, từ cặp sách lấy di động ra, liền trực tiếp gửi tin nhắn cho Giang Vãn.

【 Dì Vãn Vãn, dì ăn cơm chưa? 】

Giang Vãn còn ở nhà phát ngốc, lúc này, di động của cô vang lên âm báo tin nhắn.

Giang Vãn vừa thấy di động, thế nhưng là tin nhắn đến từ Tây Bảo, cô chậm rãi hồi phục nét ôn nhu chưa từng có trên mặt.

【 Dì không đói bụng. 】

【 Dì Vãn Vãn, dì có đi tìm con của dì không? Có phải giống như con tìm mẹ không? 】

Giang Vãn nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên trong lòng có chút khổ sở, cô càng thêm cảm thấy, cô với Tây Bảo như có thần giao cách cảm. Tình thương của mẹ bất tri bất giác phát ra.

【 đúng vậy, nhưng dì tin là con của dì đang sống rất vui, dì cũng tin mẹ của Tây Bảo hiện nay cũng sẽ sống tốt như vậy, con không cần lo lắng. 】

Tây Bảo ghé vào giường nhỏ, trong lòng có chút khó chịu, cậu bé không hy vọng dì Vãn Vãn có một đứa con khác, cậu bé hy vọng cậu mới là con của dì Vãn Vãn..

Tay nhỏ của Tây Bảo chỉ chọc màn hình, tự hỏi như thế nào khôi phục lại, lúc này, một đôi bàn tay to khớp xương rõ ràng đem di động trước mặt cậu bé cầm đi!

"Daddy!" Tây Bảo tưởng người giúp việc tới thúc giục cậu bé làm bài tập, liền thấy khó chịu, nào ngờ thấy được daddy cầm đi di động của cậu bé!

Tây Bảo từ trên giường nhảy xuống, ngẩng đầu lên nói: "Daddy, cho con di động, con tự trả lời tin nhắn của dì Vãn Vãn, trả lời xong con liền làm bài tập."

"Làm bài tập trước, một giờ sau sẽ cho con." Lệ Mạc Sâm đưa điện thoại di động nhét vào túi tiền của mình, giọng nói trầm thấp từ chối thẳng thừng không chút khoan nhượng.

Tây Bảo còn đang muốn nói cái gì, nhưng mà mệnh lệnh của daddy, cậu bé vẫn là không dám cãi lời, Tây Bảo bĩu môi, vẫn là ngoan ngoãn mà mở cặp sách ra.

Lệ Mạc Sâm thấy thế, vừa lòng xoay người rời đi, rồi sau đó đi nhanh đi vào thư phòng.

Anh ở ghế trên ngồi xuống, lấy di động trong túi ra, giả bộ ngữ khí của cậu bé, nhanh chóng soạn một cái tin nhắn gửi đi.

【 Dì Vãn Vãn, daddy nói chỉ khi một người đàn ông và một người phụ nữ ngủ chung, mới có tiểu bảo bảo, dì với ai ngủ cùng nhau vậy? 】

Giang Vãn nhìn chằm chằm những lời này trên màn hình, khuôn mặt nhỏ có chút hơi hơi nóng lên, Lệ Mạc Sâm sao cái gì cũng nói cho con anh ta vậy? Loại chuyện này trẻ con không nên biết, thế nhưng cũng nói ra!

Lệ Mạc Sâm nhìn chằm chằm di động, lòng bàn tay có chút hàn ý, sao đã qua hơn một phút, Giang Vãn vẫn không trả lời?

Chẳng lẽ là ở tính toán đã ngủ cùng bao nhiêu đàn ông sao?

Liền ở lúc Lệ Mạc Sâm có chút hoài nghi, di động báo có tin nhắn.

【 đương nhiên chỉ cùng với một mình daddy của bảo bối của dì. 】

Lệ Mạc Sâm nhìn một câu này trên màn hình di động, có chút đắc ý, bất tri bất giác mà cong lên khóe môi.

"Cốc cốc cốc!"

Người hầu gái gõ gõ cửa, đưa điểm tâm phu nhân chuẩn bị cho tiểu thiếu gia.

Lệ Mạc Sâm cũng không thấy, mắt vẫn luôn dính ở trên màn hình di động, khóe miệng rõ ràng còn có ý cười nhè nhẹ.

Cô gái nhỏ nhìn thấy thiếu gia cười thì khuôn mặt đỏ bừng, thiếu gia từ trước đến nay lãnh khốc, đột nhiên cười rộ lên.. Quả thực là có thể mê chết vô số người.

Không biết thiếu gia nhìn cái gì mà vui vẻ như vậy, nhưng dường như có cảm giác, thiếu gia cùng tiểu thiếu gia hai hôm nay có chút kỳ quái cơ chứ?

Lệ Mạc Sâm tâm tình rất là sung sướng, vừa lòng đi ra ban công châm thuốc.

"Daddy, daddy!"

Lúc này, ngoài cửa phòng mặt truyền đến tiếng gọi của Tây Bảo, còn cùng với tiếng đẩy cửa.

Lệ Mạc Sâm hơi hơi nhíu mày, đem điếu thuốc vừa châm dụi vào gạt tàn thủy tinh.

Tây Bảo đẩy cửa ra, một bên gạt nước mắt một bên chạy vào, trực tiếp nhào vào trong ngực Lệ Mạc Sâm, gắt gao mà ôm lấy đùi daddy!

"Thiếu gia, chúng tôi cũng là đột nhiên ngăn không được tiểu thiếu gia.." Nữ giúp việc nơm nớp lo sợ, cúi đầu không dám nhìn Lệ Mạc Sâm.

"Đi ra ngoài đi." Lệ Mạc Sâm đạm thanh nói.

"Vâng, thiếu gia." Nữ giúp việc không dám lại nói cái gì, vội đóng cửa lại, để lại cho hai cha con một khoảng không gian riêng tư.

"Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm xoa xoa đầu Tây Bảo.

"Daddy, con muốn mommy, con mặc kệ, con muốn mommy.. hu hu hu.." Tây Bảo khóc, cậu né nhớ tới dì Vãn Vãn nhắc tới con liền rất là khó chịu, cậu không muốn người khác hưởng thụ tình yêu của dì Vãn Vãn..