Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 32: C32: Hồi ức là những vết thương




Bell nhắm mắt lại như, trong lòng âm thẩm cầu nguyện, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi...

Sau khi chạy trốn khỏi nhà vào đêm hôm đó, nó đã lang thang bên ngoài cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, lê cái bụng đói meo trở về.

Thế giới bên ngoài thật tàn nhẫn, muốn nhặt một khúc xương ném đi còn phải nhìn mặt mèo hoang nữa.

Kiêu hãnh như Bell sao có thể làm những việc hèn hạ như vậy?

Vì vậy, trong cơn tức giận, nó đã mặt đày quay. trở về.

Dù sao ở đây cũng có cậu chủ nhỏ thương nó, ít nhất nó không phải đói bụng.

Tuy nhiên, ai mà ngờ đã xảy ra một chuyện rất khủng khiếp.

Hóa ra cậu chủ nhỏ đã biến mất rồi.

Còn cậu chủ nhỏ bây giờ chính là một một ác ma phiên bản nhỏ!

Hôm qua nói là sẽ tắm cho nó, suýt chút nữa đã dìm chết nó.

Hôm nay lại muốn cắt lông cho nó! Đây không,

phải là đang muốn cái mạng của Bell này sao?

Huhu... Tuyệt đối đừng phát hiện, bộ lông, xinh đẹp này là mạng sống của Bell đấy, nhất định không được cắt...

“Tiểu Minh! Mày chạy đi đâu rồi. Nếu còn không ngoan ngoãn đi ra, tao sẽ tức giận đấy, hậu quả khi tao tức giận sẽ rất nghiêm trọng đó nha...”

Một đáng người nhỏ nhắn từ trong phòng, đuổi theo, trên đôi bàn tay mũm mñm còn cầm một chiếc kéo nhỏ sáng bóng.

Cậu bé mặc một bộ đồ vest màu xanh đậm khá tươm tất, nhưng lại hơi nhăn.

Hoàn toàn không thể nhìn ra đáng vẻ ban đầu được nữa.

Mái tóc bị bà ngoại cắt cho không đều cũng đã trở nên đẹp trai hơn rất nhiều dưới sự cắt tỉa của các chuyên viên cắt tóc cao cấp.

Trông càng giống cậu chủ nhỏ Vũ Hàn. hơn.

Nhưng Nguyệt Nhi vẫn không thích nó.

Cô bé là con gái, tất nhiên thích tóc đài hơn.

Nhưng bây giờ vì để đi gặp bố, cô bé đã cố gắng chịu đựng.

Ha ha, thì ra là trốn ở chỗ này, tao đã tìm. thấy mày rồi...”

Đôi mắt to xinh đẹp khẽ lóe lên, lập tức phát hiện cậu nhóc đang run rẩy này liền nhe răng cười lao tới. “Hu hu.. gâu gâu...” Bell thấy tình hình không ổn, hoảng sợ chuẩn bị chui ra ngoài. Nhưng hoa trong bồn hoa này quá rậm rạp, thân thể nhỏ bé của nó hoàn toàn bị mắc kẹt, lên xuống đều không được.

“Thật sự là đã đủ mất mặt rồi.


Nhưng bất lực ở chỗ là bốn bắp chân của nó quá ngắn, nó chỉ có thể tuyệt vọng vùng vẫy ở phía trên, kêu gào.

Nguyệt Nhí cười đến mức muốn chảy cả nước mắt, làm sao lại có một con chó ngu ngốc như vậy? Hah:

Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn kia cũng thật là, sao mà lại có thể làm bạn với một con chó ngu ngốc như vậy...

Hơn nữa bà đã nói với cô bé rằng bố không. quay về là vì ghét con chó ngu ngốc này, chê nó quá bẩn.

Thế nên mẹ mới phải đi cắt lông cho con chó ngu ngốc này, rồi tắm rửa sạch sẽ cho nó, như vậy thì chắc là bố sẽ về đúng không?

Xoay cơ thể nhỏ bé, cô bé nhanh chóng leo lên

được bồn hoa.

Rồi bế Bell đang tự mình điên cuồng vùng vẫy. bên trong lên.

“Tiểu Minh, ngoan ngoan, cắt lông cho mày xong là bố sẽ trở về, mày kiên nhẫn một chút nhé...”

“Hú.. gâu gâu...”

Bell kiên quyết từ chối.

Nó không muốn bị cắt lông, hơn nữa tên của. nó là Bell, không phải Tiểu Minh! Cái tên Tiểu Minh thật là quê mùa.

“Yên tâm đi, tao sẽ rất cẩn thận, nếu như mày động đậy lung tung, nói không chừng tao sẽ cắt luôn cái đuôi của mày đó, nếu không có đuôi thì có sao không?”

“Huhu..”

Bell đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vọng, ác ma nhỏ này còn đám uy hiếp nó!

Điều bi thảm hơn nữa là Bell anh dũng đã rất sợ hãi trước những lời đe dọa này.

Cho dù trong lòng rất không tình nguyện nhưng nó cũng không dám động đậy nữa.

Nó còn phải giữ lại cái đuôi để chờ cậu chủ nhỏ thật sự trở về...

Nguyệt Nhi không quan tâm nó nghĩ gì, không chút do dự dùng kéo cắt xuống, cạch cạch, cạch cạch...

Một lúc sau, một lớp lông chó đen dày rơi xuống đất...

Giữa đám lông chó đen, một con chó đáng, thương đang đứng đó.

Toàn thân đang co rúm lại, bộ lông vốn đĩ đen mượt nay lởm chởm, chỗ dày chỗ mỏng, trông vô cùng buồn cười.

Có chỗ cắt quá ngắn, còn lộ ra lớp da màu hồng bên trong, khi gió thổi qua lòng cũng lạnh theo.

Quả nhiên, con chó không có lớp lông chó bảo. vệ cơ thể giống như một cô gái không mặc quần áo, xấu hổ đến mức không thể ngầng đầu lên được.

“Gâu gâu gâu...”


Một âm thanh thê lương phát ra từ cổ họng. Bell, vẫy vẫy cái đuôi dài, vô cùng oán hận.

Nguyệt Nhỉ vứt chiếc kéo nhỏ đi và bĩu môi.

Nhìn Bell toàn thân đang loang lỗ, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

“Tại sao cắt xong mà vẫn còn xấu như vậy? Hình như còn bẩn hơn trước nữa...”

Bell oán hận nhìn ác ma nhỏ này, nước mắt sắp chảy ra.

Nó đã hy sinh mạng sống của một con chó để đồng ý bị cắt, không ngờ rằng cắt xong còn bị người ta chán chê, bây giờ hay rồi, cuộc đời một con chó vĩ đại đã hoàn toàn kết thúc.

“Haiz... Quên đi, xem ra tao không trông cậy vào mày được. Vẫn nên tự mình nghĩ cách thôi...”

Nguyệt Nhi thở dài, buồn bã đứng dậy và bước. vào phòng.

Ban đầu cô bé còn hy vọng rằng nếu có thể khiến cho Bell đẹp hơn một chút, bố sẽ quay về.

Không ngờ Bell lại đáng thất vọng như vậy, không thể giúp được gì cả.

“Uu.."

Nhìn bóng đáng nhỏ bé đang thất vọng, Bell suy nghĩ một chút, nhưng đi theo.

Bởi vì bên ngoài quá lạnh, khi gió thổi qua, gần như lạnh thấu xương.

người một chó trở về phòng, nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, uể oải phơi nắng.

Nguyệt Nhi trực tiếp dùng Bell làm gối, nhưng lớp lông trên người nó vừa mới bị cắt, có cảm giác châm chích khó chịu.

*“Tiểu Minh, mày đã gặp bố của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn chưa? Có phải chú ấy rất cao lớn, cường. tráng không?”

“U u...”

Trong cổ họng Bell phát ra âm thanh ùng ục, như thể đang trả lời.

Bố của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn đúng là rất cao, nhưng không tốt chút nào, hơn nữa còn rất đáng sợ.

“Nguyệt Nhỉ rất muốn gặp bố của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn, bố của anh ấy nhất định giống bố của

Nguyệt Nhi đúng không? Bởi vì Nguyệt Nhi trông cũng giống cậu chủ nhỏ Vũ Hàn.”

Nguyệt Nhi vừa nói vừa lật người nằm bò xuống giường, hai bàn tay nhỏ bé chống đỡ khuôn ặt hồng hào non nớt, đôi mắt to trong veo nhìn. bức ảnh.

Mẹ nói rằng bố của Nguyệt Nhỉ đã lên thiên đường rồi, nơi đó có rất nhiều thiên thần nhỏ như Nguyệt Nhi.

Nhưng rõ ràng là Nguyệt Nhỉ đáng yêu như vậy, tại sao không thể lên thiên đường?


Cô bé thực sự muốn gặp bố mình, muốn được ôm bố.

Vì vậy cho dù có nhớ mẹ đến cách nào, cô bé vẫn muốn ở lại đây.

Cho đến khi gặp được bố của cậu chủ nhỏ Vũ Hàn, cô bé sẽ trở về.

Sau này khi Tiểu Minh hỏi bố của Nguyệt Nhi trông như thế nào, cô bé có thể rất tự hào nói với Tiểu Minh.

Để Tiểu Minh không còn giận cô bé nữa!

“Nhưng khi nào thì thì bố đến? Nếu Nguyệt nhỉ còn không trở về, mẹ nhất định sẽ rất tức giận... Mẹ tức giận thì đáng sợ lắm...”

“Gâuuuuu...”

Bell thoải mái nằm trên giường, vẫy đuôi qua loa cho có.

Bố của Vũ Hàn cậu chủ nhỏ cũng rất đáng sợ, có lẽ cũng giống như mẹ của cậu vậy...

“Cạch cạch cạch.....”

Lâm Mặc Ca chạy bước nhỏ trên đôi giày cao gót của mình, gót chân chạm vào mặt đất phát ra âm thanh giòn giã.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, cô thầm nguyền rủa, Quyền Giản Li chết tiệt! Rõ ràng chính là một kẻ biế/n thái có dị tính nhưng không có nhân tính!

Cô mới ngủ được có hai tiếng thôi, mới có hai tiếng đã bị một cuộc điện thoại như ma tru quỷ. gào gọi đến.

Hơn nữa còn nói nếu đến muộn sẽ bị trừ tiền thưởng nửa tháng!

Lúc ở trong bệnh viện bị lợi dụng lâu như vậy. chỉ mới được thưởng gấp đôi, giờ khi trừ lại muốn trừ nửa tháng?

Rốt cuộc còn có công lý nữa hay không vậy!

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu*, ai bảo bị người khác khống chế chứ?

*Raw là ********** tại nhân ốc điêm hạ, bất đắc bất đê đầu: đang đứng ở dưới mái nhà của người khác, sao có thể không cúi đầu. Dùng để hình dung ở trong hoàn cảnh bị người khống chế, chỉ có thể thuận theo mà thôi.

Cô vừa đứng ở thang máy ổn định lại thì cửa thang máy mở ra, lại phải chạy nước rút.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, đột nhiên bị trượt chân: A....”

Một tiếng hét chói tai xuyên qua tầng cao. nhất, bay thẳng lên trời. “4e

Cái mông nhỏ yêu kiểu của cô đã tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

Chợt nhoẻn miệng cười đau đớn, nước mắt chực trào ra.

“Ai không có mắt như vậy, đổ trên nhiều nước như vậy trên mặt đất...”

“Ây da, sao thế? Thư ký Lâm... cô không sao. chứ?”

Trợ lý Anna thò đầu ra khỏi cửa ngạc nhiên hỏi.

Nhưng Lâm Mặc Ca có thể thấy rõ nụ cười không thể che giấu trên khóe miệng cô ta.

"Ố.. không chết được.”

Cô nghiến răng đáp lại, đứng dậy xoa xoa cái mông suýt chút nữa đã bị sưng lên vì ngã, hận không thể ném người phụ nữ trước mặt xuống, lầu!


Thật là đã quá sơ suất rồi, không ngờ vậy mà lại rơi vào bẫy của người phụ nữ này.

Xem ra sau này cô phải cực kỳ cẩn thận mới được.

Anna che miệng, đắc ý cười.

“Dì quét đọn này có phải là đã quá cẩu thả rồi không? Sao có thể làm đổ hết nước lau sàn ra như vậy... Thư ký Lâm, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy cho cô ta một bài học. Sau này, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”

Nói cứ như thể sẽ vì cô mà lên tiếng bất bình thay vậy.

Nhưng ai là người đã đổ đống nước thì mọi người cũng đã rõ rồi.

Lâm Mặc Ca mỉm cười xinh đẹp, đi quyên qua cô ta đến văn phòng của tổng giám đốc.

Cũng may hôm nay cô mặc quần dài, mới tránh cho được lúc té ngã không bị xấu hổ vì lộ hàng.

Ngày hôm qua trong văn phòng, tôi đã bị kẻ háo sắc đó “quấy ì vậy hôm nay phải chú ý nhiều hơn.

"Trước khi khỏi cửa cô đã thay váy ra, cũng có. thể xem là trong họa có phúc.

Tuy nhiên, phía sau mông đã bị ẩm ướt một mảng lớn, cũng cần phải lau khô càng sớm càng tốt.

“Tổng giám đốc Quyền, chào buổi sáng...”

“Ngày hôm qua không mang não đi làm, hôm nay không mang tay đúng không? Không bi cửa à?”

Vù vù vù...

Những lời mắng mỏ từ trong văn phòng như một thanh gươm lạnh lẽo phóng ra ngoài, khiến. cô đông cứng cả người.

Xấu hổ lùi ra ngoài, giơ tay và gõ cửa.

" Đi pha hai tách trà đem vào.”

Vân giọng điệu lạnh lùng đóng băng người ta,nhưng thanh kiếm sắc bén đã biến mất.

Cô vừa định xoay người, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng thở yêu kiểu của một người phụ nữ, ổ không, là tiếng cười yêu kiều.

Bởi vì quá ưỡn eo ra vẻ, khiến người ta nghe thấy mà dựng cả tóc gáy.

Ha ha, quả nhiên là cậu chủ phó/ng đãng, ba tiếng đồng hồ trước vừa mới từ chối lời cầu xin được yêu thương của con gái thị trưởng, trong nháy mắt liền đã trêu hoa ghẹo nguyệt trong văn phòng rồi?

Trong căn phòng đó một người phụ nữ đã bất chấp tính mạng, đòi tự sát vì anh.

Trong căn phòng này anh lại đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp khác vào lòng, trò chuyện và cười nói vui vẻ, thực sự không ai như thế.

Loại đàn ông gan to bằng trời, tỉnh trùng lên não lại phong lưu đa tình* này, tại sao ông trời lại không thu nhận anh ta sớm hơn một chút?

*Nguyên văn là “Vạn hoa từng trung quá, phiến diệp bất triêm thân” (*****, *****) ~ Đị qua vạn bụi hoa, thân không dính một phiến lá, chỉ người phong lưu đa tình.

Giữ lại chính là tai họa cho tất cả chúng, sinh.

Khóe miệng cô co giật, vẻ mặt vô cùng không tình nguyện đi vào phòng trà nưt

Chợt cô nảy ra một ý tưởng, ngay lập tức mặt. mày hớn hở.

Được rồi, không phải hai người muốn uống trà sao? Chị đây sẽ đốc lòng pha hai cốc cho hai người...