Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 1: C1: Cơ hội




“Cởi q/uần ra, rồi nằm xuống!”

Lâm Mặc Ca nghe được những lời này thì không khỏi run lên, trên gương mặt tái nhợt của cô thoáng qua một tia bất lực.

Cuối cùng, cô vẫn là chầm chậm cởi q/uần mình ra, sau đó nằm trên giường giải phẫu.

Nữ bác sĩ thấy hai chân cô kẹp chặt vào nhau thì lạnh lùng nói: “Dang hai chân ra.”

Lâm Mặc Ca khẽ cắn môi, phơi bày nơi bí ẩn mà trước đây chưa từng có ai thấy qua.

“Cô phối hợp một chút, để tôi đỡ phiền một ít.” Lời nói của nữ bác sĩ hoàn toàn vô cảm.

“Vâng…” Lâm Mặc Ca còn chưa nói xong thì đã đột nhiên cảm thấy hạ thân đau nhói: “Á…”

“Gái trinh đúng thật là phiền phức mà!” Nữ bác sĩ đè lại chân Lâm Mặc Ca bởi vì đau đớn mà co quắp lại, nhìn ống tiêm trong tay: “Bởi vì lỗ màng trinh của cô tương đối nhỏ, ống dẫn không thể chen lọt, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể dùng kìm mỏ vịt thôi.”

“Gì cơ, kìm mỏ vịt là cái gì?” Lâm Mặc Ca còn chưa từ trong đau đớn lấy lại tỉnh táo, cô nhìn nữ bác sĩ cầm một vật thể màu trắng lớn bằng quả dưa chuột, trong lòng càng thêm sợ hãi.


Cô muốn tránh thoát, lại bị nữ bác sĩ nhanh hơn một bước, cố định hai chân cô lại ở hai bên giường bệnh.

“Không…” Lâm Mặc Ca từ chối, nước mắt lưng tròng.

Nhưng giọng nói của nữ bác sĩ vẫn lạnh lùng như cũ: “Hình như phí bồi thường vi phạm hợp đồng là một trăm triệu thì phải…”

Lâm Mặc Ca cắn chặt môi dưới, đúng vậy, cô là vì tiền, cho nên bây giờ cô hoàn toàn không có tư cách đổi ý…

Tay trái nữ bác sĩ cầm kìm mỏ vịt, tay phải cầm một ống tiêm, đi vào cơ thể Lâm Mặc Ca.

Trong ống tiêm kia chứa đầy chất lỏng màu trắng đục khiến trong lòng Lâm Mặc Ca cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Thứ này chính là thứ mà một lát nữa sẽ được tiêm vào cơ thể cô.

Là “tinh hoa” của người thuê!

Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, cố gắng không cho mình khóc.

Nhưng một giây sau, đau đớn to lớn lại làm cho cô không nhịn được mà kêu lên thành tiếng: “Á…đau quá!”

Là nữ bác sĩ đã dùng kìm mỏ vịt “mở” cô ra…

Lâm Mặc Ca chìm trong nỗi đau bị xé toạc, nước mắt nhịn cả buổi trời cuối cùng cũng chảy xuống, trượt qua gương mặt, lạnh lẽo hệt y như chất lỏng được tiêm vào cơ thể cô vậy…

Nữ bác sĩ nhìn ống tiêm trống rỗng, hài lòng gật đầu.

Nữ bác sĩ rút mạnh kìm mỏ vịt đẫm máu từ hạ thể Lâm Mặc Ca ra, ném nó vào thùng rác, sau đó cởi trói hai chân cô.


Lâm Mặc Ca cúi đầu thấp giọng đáp ứng một tiếng rồi đứng dậy.

Thế nhưng nữ bác sĩ kia lại hét lên: “Đừng có nhúc nhích, chảy ra ngoài làm sao?”

Lâm Mặc Ca như bị cố định tại chỗ, hai chân đang giơ lên yếu ớt ngã trở lại xuống giường, tủi nhục nhắm mắt lại.

Cô mới vừa tròn hai mươi tuổi, bởi vì việc làm ăn buôn bán thất bại mà bố cô bị vào tù, mẹ cô thì lao lực quá độ dẫn đến kiệt sức phải nằm viện, mà người chưa trải qua chuyện nam nữ như cô lại sinh con cho một người đàn ông xa lạ, để đổi lấy chi phí nuôi gia đình.

Một đứa bé, chỉ là sinh một đứa bé thôi mà, cô có thể làm được!

Lâm Mặc Ca lặng lẽ an ủi chính mình.

***

Ba tuần sau.

Nữ bác sĩ nhìn báo cáo kiểm tra của Lâm Mặc Ca, lắc đầu, đưa cho người mặc đồ đen bên cạnh.

“Thất bại?”

Người mặc đồ đen nhìn thoáng qua Lâm Mặc Ca, sau đó liếc nhìn báo cáo kiểm tra rồi bấm một số điện thoại.


“Tổng giám đốc Quyền, kế hoạch thất bại rồi ạ…Dạ…Dạ” Thái độ người mặc đồ đen vô cùng cung kính nói với cái điện thoại.

“...Dựa theo thỏa thuận, nếu thất bại, chúng ta sẽ bồi thường cho người mang thai một vạn, số tiền này để tài vụ chi hay sao ạ?” Người mặc đồ đen lắng nghe hướng dẫn ở đầu bên kia của điện thoại, sau đó nói ra.

Một vạn? Lâm Mặc Ca nhíu mày, đôi môi trắng bệt.

Cô bị cái kìm mỏ vịt kia tổn thương thân thể, đau đớn như vậy, lẽ nào cũng chỉ có thể đổi được một vạn tệ thôi sao?

“...Dạ, Tổng giám đốc Quyền.” Người mặc đồ đen nói xong muốn cúp điện thoại, nhưng lại bị Lâm Mặc Ca không biết lấy đâu ra can đảm giật lấy điện thoại.

“Anh Quyền, cầu xin anh cho tôi một cơ hội nữa, tôi có thể sinh con cho anh mà! Cầu xin anh, cho tôi một cơ hội! Tôi…” Những lời nhục nhã như thế này, Lâm Mặc Ca chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể thốt ra được cả.

Bây giờ, cô vì tiền mà có thể ti tiện như hạt bụi rồi!

Đáng tiếc, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại chỉ “hừ” lạnh một tiếng, sau đó cúp máy…