*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khởi Tinh bị một câu nói của anh dọa sợ tới mức tụt xuống chạy trốn, Thịnh Tịch Niên nhíu chặt mày nhìn cậu, còn đang chờ cậu giải thích. Khởi Tinh lùi lại hai bước, lớn tiếng nói: “Anh làm cái gì đấy, đùa giỡn lưu manh à?”
Thịnh Tịch Niên phát hiện ra bản lĩnh nói chuyện có thể chọc cho người ta điên lên của Khởi Tinh chính là do bẩm sinh, may mà bản thân anh đã ở cùng với đối phương lâu, cũng không đến mức cạn lời. Anh tiếp tục đi về phía trước, vừa nói: “Chúng ta là quan hệ hợp pháp, không thể dùng từ đùa giỡn lưu manh được.”
Khởi Tinh đi theo với khoảng cách không gần cũng chẳng xa, trong lòng nhủ thầm: Anh mà cũng biết điều đấy cơ à, chưa thấy có cái quan hệ hợp pháp nào mà lại đi ngủ phòng cho khách, ngây thơ đến độ tôi cũng ngại không dám lên tiếng.
Khởi Tinh cũng không phải là có ý riêng tư gì với Thịnh Tịch Niên, nửa đời trước của cậu cũng hoàn toàn chẳng có khái niệm gì về chuyện đó cả, phần lớn thời gian thì sẽ là đi đánh nhau, lên bar hoặc là ngồi chồm hỗm ở cửa hàng hoa. Thế nên mỗi lần Trác Trừng Dương tới cửa hàng của Khởi Tinh, nhìn thấy cậu đang kiên nhẫn cắt tỉa hoa lại nhớ tới cái người ngang ngược ở quán bar tối hôm trước, thì đều cảm thấy có một loại kích động muốn vác Khởi Tinh tới bác sĩ tâm lý để khám.
Nhưng giờ cậu không có thuốc ức chế, làm thế nào để vượt qua kỳ phát tính chính là một vấn đề lớn.
Cuối tháng năm ở Spello khắp nơi đều là hoa, phối cùng với những ngôi nhà đá độc lạ tại địa phương liền tạo ra phong tình rất khác biệt. Hai ngày đầu tiên Khởi Tinh bung xõa đi chơi rất vui vẻ, lúc đầu Thịnh Tịch Niên cũng đi ra ngoài với cậu mấy lần, đi thăm thú các giáo đường và các kiến trúc tiêu biểu của nơi này. Từ nhỏ Thịnh Tịch Niên đã đi du học, đối với những nơi thế này chẳng còn cảm giác gì, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là ở Spello khắp nơi đều tràn ngập hoa tươi, và Khởi Tinh vậy mà cũng có thể gọi được 80 – 90% tên những loài hoa đấy, còn có cả đặc tính và phương pháp nuôi trồng khác nhau.
Chắc là sự quá mức kinh ngạc ở trong mắt anh hiện lên có phần rõ ràng, sau khi nói xong về loài hoa Tú Cầu của Pháp (1), Khởi Tinh liền nháy mắt với anh mấy cái: “Tôi lợi hại không?”
Thịnh Tịch Niên hiếm thấy mà gật đầu: “Rất lợi hại.”
Trước đây, anh vẫn cho là cậu ngẫu hứng mở ra cửa hàng hoa chỉ là vì muốn đối nghịch với cha mình, hoặc là phú nhị đại tâm huyết dâng trào ôm ấp thứ tình cảm lãng mạn. Nhưng bây giờ xem ra đúng là Khởi Tinh rất nghiêm túc nghiên cứu về chúng, và cũng rất yêu thích.
Chí ít lúc cậu giới thiệu, cả giọng nói và ánh mắt đều sáng ngời, khiến trái tim Thịnh Tịch Niên cũng bị ngữ điệu của cậu câu lên có hơi tê dại.
Từ nhỏ tới lớn, Thịnh Minh Lễ luôn dạy anh phải có mục tiêu rõ ràng, đi du học, tới thương trường, tất cả những sự học tập và cả yêu thích đều là để phục vụ cho xí nghiệp của gia tộc, công việc nuôi cây trồng hoa ở trong quan niệm của Thịnh gia là một hành động không hề có giá trị, thậm chí còn chẳng được tính là một nghề. Thịnh Minh Lễ vừa mới nghe nói Khởi Tinh kinh doanh cửa hàng hoa thì liền bật cười một tiếng, là bộ dạng cảm thấy rất chướng mắt.
Thịnh Tịch Niên nhìn theo bóng lưng Khởi Tinh, mặt không đổi sắc mà nghĩ, thế nhưng Thịnh Minh Lễ nhìn thấy ai mà chẳng chướng mắt.
Buổi tối cơm nước xong xuôi thì liền quay về nhà trọ, hai người tự về hai phòng ngủ khác nhau. Sau khi rời khỏi nơi ở của mẹ Thịnh Tịch Niên, anh và Khởi Tinh lại bắt đầu tách ra ngủ riêng, nhưng cuối cùng thì cũng có được lý do ___ bận công việc.
Ngoại trừ hai ngày ở Hà Lan, mỗi tối quay về phòng ngủ thì Thịnh Tịch Niên đều phải đọc văn kiện gọi điện thoại, cứ thế liên tục tới tận nửa đêm. Có rất nhiều thời điểm Khởi Tinh cảm thấy đối phương chỉ là đang thay đổi địa điểm làm việc mà thôi.
Nhưng ban ngày, Thịnh Tịch Niên vẫn cứ ra ngoài chơi với cùng với Khởi Tinh vào buổi sáng hoặc buổi trưa như bình thường, trước lúc đi ngủ còn có thể hỏi xem hôm sau Khởi Tinh muốn đi đâu chơi.
Nhưng đến ngày thứ ba, Khởi Tinh không thể ra khỏi cửa được.
Lần này cậu phá lệ ngủ rất lâu, tới lúc tỉnh dậy thì đã là trưa, cả người cậu vẫn chẳng có sức lực như cũ. Vòng ức chế đã không thể đè ép được hương tin tức tố, cả phòng đều là mùi hương chua chua của chanh, mùi thanh mát của bạc hà xen lẫn với hương rượu Rhum nhàn nhạt.
Khởi Tinh không dám mở cửa, cậu nhắn cho Thịnh Tịch Niên trên Wechat, nói rằng hai ngày trước vì đi chơi nhiều quá mệt nên cậu muốn nghỉ ngơi.
Một lát sau, Thịnh Tịch Niên nhắn lại, hỏi cậu có muốn cơm trưa được đưa tới hay không, Khởi Tinh cố gắng mở mắt đáp lại một câu “Không cần đâu”, rồi liền thiếp đi mất.
Chờ tới lúc cậu một lần nữa tỉnh lại thì đã là chạng vạng, mùi hương trong phòng càng ngày càng nồng. Khởi Tinh cảm giác tay chân mình như nhũn ra, không biết là do kỳ phát tình hay bởi vì bị đói, thừa dịp Thịnh Tịch Niên vẫn còn đang ở trong phòng bên kia, cậu liền đi ra phòng khách cầm lấy ít nước và bánh mỳ, rồi quay về gọi điện thoại cho Trác Trừng Dương.
Gọi lần thứ nhất không ai nhấc máy, Khởi Tinh kiên trì gọi tới lần thứ hai, khi gần hết chuông báo thì Trác Trừng Dương mới nhận điện, cả giận bảo: “Đại ca à, cậu có biết bên này mấy giờ rồi không?”
“Biết, là giờ cậu vừa mới từ quán bar về.” Khởi Tinh không chút lưu tình mà lật tẩy cậu ta, “Cũng tạm được, vẫn còn ý thức để nhận điện, chứng minh là cậu uống không nhiều lắm.”
Nói xong rồi liền phản ứng lại: “Bên cạnh cậu không đeo theo em tiểu B tiểu O nào đấy chứ?”
Trác Trừng Dương lập tức hụt hơi, cậu ta đổi chủ đề, hỏi: “…. Có chuyện gì à?”
Khởi Tinh theo bản năng liếc nhìn cửa phòng, đã khóa kỹ. Cậu yên tâm, rồi nói với đầu dây bên kia với cái giọng bị đè thấp như đang ăn trộm vậy: “Tôi đến kỳ phát tình rồi.”
“Cái gì!!”
Trác Trừng Dương ở bên kia sợ đến mức suýt lạc cả giọng, dường như đã bị dọa cho tỉnh rượu: “Vậy phải làm ___ “
Cậu ta mới hét được phân nửa thì đột nhiên dừng, bảo: “Không đúng, chẳng phải là cậu có chồng rồi à, tìm Thịnh Tịch Niên ấy, gọi cho tôi làm gì, khiến tôi cứ như gian phu vậy.”
Khởi Tinh liếc mắt: “Cậu đang bị hoang tưởng gì đấy, đương nhiên là tôi biết mình phải tìm Thịnh Tịch Niên, vấn đề là bây giờ tôi còn không ngủ chung với anh ta cơ.” Cậu suy nghĩ một chút, lại tiếp, “Tuần trăng mật của bọn tôi, giống như là hai người lạ tham gia cùng một đoàn du lịch ấy.”
“….” Trác Trừng Dương bị cái ví dụ của cậu thuyết phục, “Cho nên đã phân nửa tuần trăng mật rồi nhưng hai người vẫn chưa làm gì à?”
“Chưa hề. Thịnh Tịch Niên như hòa thượng ý, đừng nói là làm, ngay cả tay còn chưa nắm __” Nói đến đây bỗng nhiên Khởi Tinh lại phúc chí tâm linh (*), bật thốt: “Hay là anh ta không được?”
(*) Phúc chí tâm linh ‘福至心灵’: Vận khí tới thì lòng cũng sáng ra.
Vừa dứt lời, Khởi Tinh liền nghe thấy ở bên Trác Trừng Dương như có vật gì bị rơi. Một lát sau, mới truyền tới giọng nói mà một lời khó nói hết của đối phương: “… Không thể nào.”
Khởi Tinh cũng chỉ là nói vậy thôi, chứ nói xong thì tự cậu đã phủ định trước, cứ như vậy một lúc hình như cậu càng khó chịu, rõ ràng đã mở điều hòa, nhưng vẫn cứ nóng đến mức da có hơi hồng lên. Cậu chẳng còn sức nữa, nói với Trác Trừng Dương: “Bỏ đi, tôi tắt máy đây.”
Trác Trừng Dương không yên tâm, dặn dò cậu: “Không được, cậu phải tìm bác sĩ, nhất định là bọn họ có thuốc ức chế.”
Khởi Tinh đã không còn nghe được nữa, cậu ‘ừ ừ’ mấy tiếng rồi cúp máy, chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, rồi chùm chăn lại.
Trác Trừng Dương vừa cúp máy, Hứa Dật ở bên cạnh lập tức cười to, cho tới tận lúc Trác Trừng Dương lườm thì hắn mới ngừng, hắn bảo: “Yên tâm, với sự hiểu biết của tôi, thì Thịnh Tịch Niên rất được đó.”
Hứa Dật nói xong thấy Trác Trừng Dương trưng mặt ghét bỏ, hắn có chút bất đắc dĩ: “Xin em đấy, tốt xấu gì thì tôi cũng lớn lên bên cạnh cậu ta, sao em lại có suy nghĩ xấu xa như thế chứ?”
Trác Trừng Dương cười lạnh, nghĩ, tưởng ai cũng có thể bỉ ổi như anh chắc, quả nhiên Hứa Dật đã chẳng hề biết xấu hổ nói.
“Hơn nữa em quản chuyện bọn họ làm gì, trước tiên quản bản thân mình đi đã bảo bối ạ.” Hứa Dật nhún vai, “Có làm nữa hay không?”
Cậu vừa mới tắm rửa xong, đã liền nghe điện thoại của Khởi Tinh, ngay cả khúc dạo đầu còn chưa xong. Trác Trừng Dương bị Khởi Tinh gọi điện tới thông báo ầm ĩ một trận, cũng đã tỉnh rượu hơn phân nửa, giờ nghe thấy Hứa Dật gọi mình là bảo bối thì da gà nổi đầy cả lên.
“Làm cái rắm, mau cút đi.”
“Ha.” Hứa Dật bị chọc tức tới bật cười, cầm lấy cái áo sơ-mi bị vứt ở đầu giường mặc vào, “Cái trò ‘dùng chán rồi quẳng đi’ này của em, thảo nào mà bị người ta chửi là tra nam.”
Trác Trừng Dương cười lạnh: “Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân ___ cút nhanh đi!”
Khởi Tinh ở tận tít một đất nước xa xôi, không biết trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà Trác Trừng Dương thay đổi hoàn toàn. Khi hai người kia còn đang cãi nhau thì cậu lại khó chịu đến nỗi thần trí mơ hồ, ở trong chăn lăn lộn kêu rên, thậm chí trong lúc nửa tỉnh nửa mê còn cho rằng mình bị ảo giác, vậy mà lại có thể nghe được giọng của Thịnh Tịch Niên.
Cậu cứ nghe một lúc lâu, mới phát hiện ra rằng âm thanh ấy không hề biến mất.
Sau khi Thịnh Tịch Niên nhận được tin nhắn lúc sáng của Khởi Tinh, anh liền ở trong phòng mình cả ngày để xem văn kiện, trong lúc đó còn gọi bốn năm cuộc điện thoại, mở một cuộc họp trực tuyến. Cho tới tận lúc bên phòng ăn gọi tới hỏi bọn họ cả ngày không ra khỏi cửa, có cần phải đưa cơm lên không.
Cuối cùng Thịnh Tịch Niên mới rút mình ra khỏi công việc, anh đi ra phòng khách nhìn, mới phát hiện Khởi Tinh còn chưa rời giường.
Anh nhăn mày, đi tới trước cửa phòng cậu gõ hai cái, gọi tên Khởi Tinh.
Không ai đáp lời, anh lại gõ thêm mấy cái, lớn giọng hơn gọi, nhưng vẫn không ai trả lời. Thịnh Tịch Niên thử vặn tay nắm cửa, không khóa, xoay một cái anh đã mở được ra.
Thịnh Tịch Niên đẩy cửa vào, mùi hương tin tức tố nồng đậm ùn ùn kéo tới.
Hương chanh, bạc hà, rượu Rhum, còn có cả soda cùng có mùi ngọt ngào như có như không của đường.
Mạnh mẽ và thanh mát đan vào nhau, đây là một Omega có hương tin tức tố độc nhất vô nhị.
Tựa như một đốm lửa rơi vào đồng cỏ hoang, bởi gien Alpha trong mình, Thịnh Tịch Niên gần như không thể khống chế được mà lập tức trở nên hưng phấn. Hầu kết của anh giật giật, đứng ở cửa một lúc, tạm thời đem sự kích động nguyên thủy kia đè nén xuống, rồi mới cất bước tới bên giường, nhìn cái người đang bọc trong chăn.
“… Khởi Tinh?”
Người ở trên giường khẽ cử động, cuối cùng cũng vén chăn ra.
Lúc này Thịnh Tịch Niên mới có thể nhìn thấy dáng vẻ của Khởi Tinh.
Cả người cậu đầy mồ hôi, làn da đỏ hồng bất thường, dường như ngay cả giác quan cũng trở nên chậm chạp, cậu phải nhìn Thịnh Tịch Niên một lát rồi dường như mới nhìn rõ được người trước mắt mình là ai.
Có thể là bởi vì quá khó chịu, hoặc cũng có lẽ là có phần không chịu đựng nổi nữa, Khởi Tinh mở mắt lớn, bất ngờ rơi nước mắt, trong giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở.
Cậu nói: “Thịnh Tịch Niên, tôi khó chịu lắm.”
Thịnh Tịch Niên đã từng nhìn thấy người này đánh nhau, mắng chửi người, cũng thấy khi cậu nói chuyện thì mặt mày hớn hở, bình thường sức sống bừng bừng. Nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng thấy Khởi Tinh như thế này ___ cậu chỉ mặc đồ ngủ có sẵn tại nhà trọ, để lộ một phần lớn làn da đang đỏ hồng, mái tóc vì dính mồ hôi nên ẩm ướt, mềm mại dán bên vành tai, do khóc nên khóe mắt Khởi Tinh cũng đỏ lên.
Thịnh Tịch Niên dừng lại, nói: “Cậu tới kỳ phát tình.”
So với giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Khởi Tinh, giọng anh khàn một cách bất thường, phải dừng lại một lúc mới tiếp tục nói được.
“Muốn tôi gọi bác sĩ giúp cậu không?”
Khởi Tinh đã không còn nghe vào được nữa, cậu ngửa đầu nhìn thấy vòng ức chế trên cổ Thịnh Tịch Niên, liền theo bản năng giơ tay muốn cởi nó ra. Lý trí nói với Thịnh Tịch Niên rằng anh cần phải tránh đi, nhưng khi bàn tay nóng ấm của Khởi Tinh vòng lên cổ anh, Thịnh Tịch Niên chẳng những không lui về sau để tránh, trái lại anh còn nắm lấy cổ tay của Khởi Tinh, thuận thế đè cậu xuống giường.
Vòng ức chế được cởi bỏ, hương tin tức tố hồng trà hoàn toàn được giải phóng.
Alpha không có kỳ phát tình, tin tức tố của Thịnh Tịch Niên trở nên nồng hơn hoàn toàn là bị Khởi Tinh dẫn dắt. Nhưng không thể không nói, nó chính là thứ tốt nhất cho kỳ phát tình của Omega, dưới sự tác động của tin tức tố từ Alpha, Khởi Tinh dường như đã hơi tỉnh táo lại, ngay cả sự mệt mỏi cũng tiêu tan đi không ít, cậu mở to mắt nhìn người đang đè trên mình.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Thịnh Tịch Niên nhấc tay lên, Khởi Tinh tưởng rằng đối phương đã nghĩ lại, liền theo bản năng kéo cánh tay anh lại.
“Đừng nhúc nhích!”
Thịnh Tịch Niên sửng sốt, thế nhưng thật sự đã ngừng lại. Khởi Tinh cắn răng nói: “Anh làm gì vậy, không phải là hợp pháp sao!”
Thịnh Tịch Niên không nhịn được mà cười rộ lên, bàn tay lại tiếp tục cởi khuy áo sơ-mi.
Sau khi nhận thức được, Khởi Tinh xấu hổ vô cùng, hơn nữa từ trước tới nay cậu chỉ toàn mạnh miệng, chứ thực ra trong đầu đang loạn hết cả lên, ngay cả nói cũng nhiều hơn.
“Đây là lần đầu tiên của anh à, có phải ngay cả yêu đương anh cũng chưa từng có đúng không, dù sao lần trước người ta thầm mến anh mà anh còn chẳng nhìn ra.”
“Vậy anh có thể làm được không, có muốn lên trên mạng để tìm ảnh học hỏi một chút trước không?”
“Anh có đói bụng không, có muốn ăn cái gì trước không?”
Nói được mấy câu, cậu thấy sắc mặt của Thịnh Tịch Niên không vui, Khởi Tinh cho rằng hẳn là vì anh quá căng thẳng, vội vàng an ủi: “Anh đừng căng thẳng, rất nhanh thôi.”
Thịnh Tịch Niên: “….”
Thịnh Tịch Niên hít sâu một hơi, anh nghĩ nếu như giờ cậu nói thêm một chữ nào nữa thôi thì anh thật sự không làm được nữa luôn, vậy nên dứt khoát lấy tay bịt miệng Khởi Tinh lại, rồi cúi người sát xuống tuyến thể sau gáy cậu không nhẹ không nặng mà cắn một cái.
Khởi Tinh vốn đang ở thời điểm nhạy cảm, cả người run lên, lập tức mềm nhũn ra, cả một đống câu từ chưa kịp nói hết đều nuốt ngược trở lại, mày nhíu lại nhìn Thịnh Tịch Niên, trong mắt ướt đẫm.
Thịnh Tịch Niên hả giận, anh khẽ liếm lên tuyến thể của Khởi Tinh giống như đang trấn an, rồi nhỏ giọng bảo: “Em đừng nói nữa.”
Hết chương 12.
(1) Hoa Tú Cầu của Pháp