Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 9




Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Thu Hân Nhiên mơ màng tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi choáng váng, đôi mắt bị một miếng vải bịt kín. Nàng khẽ cử động, phát hiện tay và chân của mình đều đang bị trói chặt, giãy giụa một lúc vẫn không thể nào thoát ra được.

“Đừng động đậy!” Bỗng nhiên bên tai của nàng vang lên tiếng cảnh cáo của ai đó, nghe giọng có vẻ khá quen. Một lúc sau nàng nhận ra người đang bị trói sau lưng của nàng là ai, chưa kịp hỏi chuyện gì, chợt hàng loạt tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại. Cả hai người lập tức ngậm chặt miệng.

Thu Hân Nhiên cảm giác dường như có người thò đầu vào tra xét, người nọ thô lỗ nói: “Lâu như vậy mà hai đứa nó vẫn chưa tỉnh, mày ra tay nặng thế hả?” [1]

Một người khác cất giọng lanh lảnh phản bác: “Sớm muộn gì cũng giết, để chúng nó thoi thóp là được rồi.”

“Đó là kế hoạch cũ, bây giờ tình thế thay đổi, ông chủ muốn mang thằng nhóc còn sống về.”

Kẻ có giọng nói lanh lảnh kia đá Thu Hân Nhiên một cước, trong giọng nói lộ ra sự phiền chán: “Đã vậy mày vác cái của nợ này về làm gì?”

“Ngu ngốc! Nếu để thi thể của con nhóc này ở lại sẽ khiến đám người kia chú ý. Mang nó về giết rồi ném vào trong rừng sâu núi thẳm mới chu toàn.”

“Chậc, mày rõ lắm việc!”

Gã thô lỗ có vẻ bực tức đáp trả: “Hai đứa nhãi này dây dưa tốn không biết bao nhiêu thời gian của ông đây, đã vậy tối qua suýt chút tao nữa bị tên hộ vệ bên cạnh thằng nhãi ranh kia làm bị thương rồi.”

“Bây giờ tên hộ vệ đó sao rồi?”

“Y đuổi theo tao nửa đường thì phát hiện trúng kế “điệu hổ ly sơn” chứ sao. Y vội vã quay trở về, ha hả, nhưng đã muộn!”

Kẻ có giọng lanh lảnh lộ vẻ không yên tâm, nói: “Phải đẩy nhanh tiến độ, chờ rạng sáng người trung gian đến thì lập tức thu dọn xuống núi. Ban đêm trên núi khó tìm kiếm chứ trời sáng sợ đám người kia sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta đấy.”

“Yên tâm đi, tao đã báo tin rồi, chờ thêm mấy canh giờ nữa là được.”

Hai người kia vừa nói vừa đi ra ngoài, tiếng nói chuyện dần dần nhỏ đi. Lúc bọn họ nói chuyện thì có âm thanh vang vọng, Thu Hân Nhiên đoán rằng nàng và Hạ Tu Ngôn đang bị trói trong hang động nào đó trên núi. Hai người kia có nhắc đến “tìm kiếm trên núi”, vậy có khả năng hai người các nàng vẫn chưa bị đưa ra bên ngoài, chắc đang ở trên ngọn núi nào đó trong bãi săn Hoàng gia thuộc hành cung Vạn Hòa.

Hang động dần yên tĩnh trở lại. Sau khi xác nhận chỉ còn có hai người bọn họ, người sau lưng nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi cô nghe mấy tên kia nói rồi chứ?”

Thu Hân Nhiên sững sờ hỏi lại: “Là sao?”

“Bọn chúng tạm thời sẽ không giết tôi, nhưng cô thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.”

Nàng dĩ nhiên đã nghe rõ ràng mấy lời này, nuốt một ngụm nước bọt, nàng hỏi: “Hạ thế tử muốn nói cái gì?”

“Bây giờ chỉ có tôi mới cứu được cô!” Hạ Tu Ngôn tự tin nói, tựa như cậu không nhớ cách đây không lâu mình đã làm cái gì. Thu Hân Nhiên im lặng, trong lòng khinh thường nhưng nguy hiểm trước mắt, làm người phải biết linh động nên nhẹ giọng hỏi: “Thế tử có biện pháp gì hay sao?”

“Ừm. Nhưng cô phải đồng ý với tôi. Sắp đến tôi bảo gì cô phải nghiêm chỉnh tuân theo.”

“Thế tử bảo tôi đi chết thì tôi cũng phải chết sao?”

“Cô không đồng ý thì hẳn sẽ phải chết.” Hạ Tu Ngôn lạnh lùng, không chút thương lượng đáp lại.

Thu Hân Nhiên nén giận: “Được, thế tử nói đi!”

Người sau lưng im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc xem nàng có mấy phần thành thật muốn hợp tác. Đáng tiếc, bị trói trong hang động này chỉ có hai người bọn họ, cậu dù muốn cũng không kiếm được đồng bạn khác. Thời gian không còn nhiều, cậu hơi ngửa đầu ra sau, nhỏ giọng thì thầm: “Phía trên đai lưng của tôi có giấu một cây dao mỏng, cô lấy ra cắt dây thừng đi.”

Thu Hân Nhiên giật mình thốt ra: “Cái gì, thế tử sao lại giấu dao mỏng trong người hả?

Ở trong cung, không được mang hung khí theo bên người, nếu bị phát hiện, thậm chí có thể bị định tội mưu phản. Hạ Tu Ngôn bất mãn nói: “Sao cô không hét to thêm chút nữa, để hai tên kia nghe thấy, đi vào rồi tôi giải thích một lần luôn cho tiện nhỉ?!.”

Đang phụ thuộc vào người ta không thể không cúi đầu, Thu Hân Nhiên bĩu môi, theo lời hướng dẫn của cậu mò tay vào đai lưng phía bên phải dò xét. 

Hai người đang bị trói tựa lưng vào nhau. Có lẽ vì cho rằng một đứa con gái cùng một tên con trai ốm yếu sẽ không làm nên trò trống gì, hai tên bắt cóc kia không hề lục soát đồ vật giấu ở trong người bọn họ. Nhưng quả thật chẳng ai nghĩ đến Hạ Tu Ngôn suốt ngày ở trước mặt Hoàng thượng sinh hoạt lại dám giấu dao mỏng trong người.

Thu Hân Nhiên hai tay bị trói ở sau lưng, mắt bị miếng vải bịt kín, nên mấy ngón tay lên xuống qua lại sờ mó loạn xạ bên hông Hạ Tu Ngôn một hồi lâu vẫn chưa tìm được, ngược lại nàng sờ một hồi khiến thân thể của người phía sau cứng đờ. Người kia cuối cùng không nhịn được thấp giọng phàn nàn: “Lâu quá, cô tìm thấy chưa?”

“Chưa thấy!” Thu Hân Nhiên cũng thấy bối rối xấu hổ, thẹn quá nàng bực bội đáp lời, quên luôn thân phận giữa hai người. Thiếu niên sau lưng hít sâu mấy cái, cố gắng kiềm chế xúc động, nhỏ giọng chỉ huy: “Sang trái… sang trái một chút nữa… xuống dưới một đoạn…”

Thấy rồi!’’ Thu Hân Nhiên sờ được một vật hơi cứng ở bên hông cậu, chưa kịp lên tiếng đã nghe mấy tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, cả hai nhanh chóng im lặng.

“Tỉnh rồi hả?” Gã có giọng lanh lảnh cất tiếng rồi đi vòng quanh đánh giá hai người đang bị trói một chỗ nằm trên mặt đất: “Đừng giả vờ, tao nghe thấy tiếng của chúng mày rồi.”

Hạ Tu Ngôn nghe vậy lạnh lùng đáp: “Các người là ai?”

Người kia cười khẩy, giọng mỉa mai đáp: “Đừng hỏi nhiều, bọn tao chỉ theo lệnh làm việc thôi.”

Thu Hân Nhiên tranh thủ lúc người kia đang nói chuyện, nhẹ nhàng lấy lưỡi dao ra, giấu trong lòng bàn tay rồi giả vờ yếu ớt thì thào: “Mấy… Mấy người muốn giết ai?”

Người kia liếc mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: “Sợ rồi sao? Yên tâm, tao sẽ cho cô em chết êm ái.”

Thu Hân Nhiên nghe vậy sợ hãi, cả người run rẩy, đầu cúi xuống, thân mình né về sau như muốn tránh gã. Hạ Tu Ngôn lập tức hiểu được ý đồ của nàng, nghiêng người sang dùng thân thể che chắn cho nàng.

Người kia thấy thế giọng điệu càng thêm châm chọc: “Ôi chao, lúc này rồi mà vẫn còn biết bảo vệ người đẹp nha. Yên tâm đi, hai đứa chúng mày, một tên cũng chạy không thoát.”

Hạ Tu Ngôn bình tĩnh đáp trả: “Ngươi có biết ta là ai hay không mà dám bắt ta? Nếu chỉ vì tiền thì ta có thể trả cho ngươi gấp đôi.”

“Chao ôi, mày cũng biết mạng của mình đáng tiền hả?” Hắn cười cợt chế nhạo: “Thật ra thân thể này của mày đáng giá hơn cái mạng của mày nhiều, chỉ là bây giờ giữ mày lại về sau có tác dụng lớn mà thôi.”

Hắn nói xong lại liếc hai người đang co mình sợ sệt trong góc, cười giễu cợt một tiếng rồi ra ngoài động nằm xuống. Gã có giọng nói thô lỗ ngái ngủ nói: “Bên trong tỉnh rồi hả? Mày nói mấy lời vô dụng ấy hai đứa nhãi kia làm gì?”

Tên có giọng lanh lảnh đá tên còn lại một cước, bảo hắn đổi vị trí nằm với gã, cảnh cáo: “Tỉnh dậy! Mày ra trước canh chừng đi, xem có kẻ nào bén mảng tới không.”

Tên có giọng nói thô lỗ vẻ mặt bất mãn, càu nhàu: “Mày thật biết cách chọn việc nhẹ để làm. Chỗ này kín gió nằm nghỉ ngơi thoải mái bao nhiêu.”

“Mày mang cung tên lại đây đi!” Tên có giọng nói lanh lảnh vừa nói vừa đá mông tên kia: “Đi nhanh đi, lát nữa tao sẽ đổi phiên với mày.”

Một trong hai kẻ đang ở bên ngoài có vẻ bực bội, bước chân nặng nề rời đi. Hai người bị trói trong hang động nhanh chóng cắt dây trói, kéo miếng che mắt xuống. Trong hang động đen kịt, dựa vào chút ánh sáng mờ ảo của ánh trăng bên ngoài mới lờ mờ thấy được cảnh vật xung quanh.

Ở cửa hang có một bóng người đang ngồi, trước ngực ôm một cây đao, trên người vẫn đang mặc trang phục của nội thị. Đó chính là kẻ bị đánh ngất xỉu trong phòng Hạ Tu Ngôn ban nãy.

Hạ Tu Ngôn nheo mắt, chờ thích ứng với ánh sáng mờ mờ trong động và tay chân tê cứng cũng đã hoạt động bình thường trở lại, cậu nhặt đám dây thừng vừa bị cắt đứt lên, ra hiệu cho Thu Hân Nhiên giữ im lặng.

Thu Hân Nhiên im lặng, nín thở nhìn Hạ Tu Ngôn cẩn thận từng li từng tí đứng lên, người dán chặt vào vách đá, rón rén như mèo đi ra phía cửa động. May thay trong hang động là đất bùn xốp mềm, Hạ Tu Ngôn đi từng bước nhẹ nhàng không gây ra tiếng động nhỏ nào. Thu Hân Nhiên trong lòng căng thẳng, trái tim như thắt lại, cảm giác quãng đường vài chục bước mà Hạ Tu Ngôn vừa đi tựa như dài cả vài dặm. Lúc cậu đứng cách cửa hang một bước nhỏ, gã đang ngồi trước cửa động tựa như phát hiện ra gì đó, đột nhiên mở mắt, gã nhìn dưới đất là một bóng người trải dài, tay đang cầm dây thừng chuẩn bị quàng vào cổ gã.

Gã vội vã đứng dậy nhưng động tác của Hạ Tu Ngôn lại nhanh hơn gã một chút. Hạ Tu Ngôn không chút do dự quàng dây thừng qua cổ tên đó dùng sức kéo mạnh về phía sau. Thu Hân Nhiên đã từng thấy bộ dạng kéo cung bắn tên của cậu ở trên võ trường. Lúc đó, thiếu niên nọ phải dùng hết sức bình sinh, khó khăn lắm mới kéo được dây cung của cung tên luyện tập ra, vậy mà lúc này cậu quàng dây vào cổ tên kia, nhẹ nhàng ngửa người ra sau kéo một cái đã có thể lôi xồng xộc một tên đàn ông cao lớn vào hang động.

Vừa vào hang động, Hạ Tu Ngôn và tên kia quấn chặt vào nhau. Hạ Tu Ngôn nằm dưới đất, hai tay siết chặt dây thừng, trên trán nổi gân xanh và trừng lớn đôi mắt đầy tơ máu. Gã đang bị siết cổ kia lưng tựa vào người của cậu, hai tay cố gắng lôi sợi dây thừng ra, đôi chân giãy giụa đạp trong không khí tựa như cá đang nằm trên thớt quẫy đạp không ngừng.

Gã đàn ông kia từ vóc người đến tuổi tác đều vượt trội hơn so với Hạ Tu Ngôn, không bao lâu sau gã có vẻ sắp thoát ra được. Thu Hân Nhiên chẳng hề do dự, bổ nhào ngồi trên người gã. Nàng sợ động tác giãy giụa của gã gây ra tiếng động lớn khiến tên đồng bọn đang canh gác chạy đến, vì vậy nàng dùng hai tay bịt kín miệng và mũi của gã lại.

Tên kia một tay vừa kéo lỏng dây thừng trên cổ, một tay quờ quạng muốn kéo Thu Hân Nhiên ra. Thu Hân Nhiên không suy nghĩ gì, cắn răng dồn hết sức vào tay, không dám buông ra dù chỉ một chút. Cuối cùng, nàng cảm giác người ở dưới dần dần không còn giãy giụa nữa. Khuôn mặt gã tím tái, trán đầy gân xanh, hai mắt lòi ra như ác quỷ đang trừng trừng nhìn nàng, tròng mắt của gã dại ra không còn tiêu cự, cả người giống như một khối thịt không nhúc nhích nằm trên mặt đất.

Hạ Tu Ngôn buông lỏng dây thừng đang quấn chặt quanh cổ tên đàn ông đó ra, lùi về sau nằm dài trên mặt đất, cả hang động chỉ còn nghe tiếng thở dốc của cậu.

Thu Hân Nhiên thì ngây như phỗng, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế bịt mũi và miệng của tên đó. Sau khi Hạ Tu Ngôn phục hồi được một chút sức, cậu đi đến gần đưa tay vỗ vỗ vào bả vai Thu Hân Nhiên. Lúc đó Thu Hân Nhiên mới hoàn hồn lại, hai tay rụt về, cả người run lẩy bẩy, trên miệng lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.

“Hắn… Hắn chết rồi sao?” Cô gái nhỏ đang ngồi trên thi thể người chế, sắc mặt tái mét, ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt không thể che giấu sự luống cuống, bối rối và sợ hãi. Nàng hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy người chết, hoặc chính xác là lần đầu tiên giết người! Hạ Tu Ngôn tâm tình có chút phức tạp, nhỏ giọng “ừm” một tiếp đáp lại.

“Mau đứng dậy đi, chúng ta phải lập tức trốn khỏi đây!” Nói đoạn, Hạ Tu Ngôn đưa tay vịn vào bờ vai của nàng, dìu nàng đứng lên khỏi thi thể. Thu Hân Nhiên cả người như không còn sức, lảo đảo theo cậu đi ra cửa hang. Chờ một làn gió đêm hè mát lạnh trong núi thổi qua, cả người mới tỉnh táo hơn một chút.

Nơi đây không biết là hang động trên ngọn núi nào, cũng không biết hướng nào sẽ dẫn về hành cung. Mặt trăng đang treo cao trên bầu trời đêm phản chiếu ánh sáng dịu dàng như tráng bạc cả một vùng, ở nơi đó có hai bóng người đang dựa dẫm vào nhau không một nơi che lấp.

Bỗng nhiên cách đó không xa vọng đến tiếng bước chân sột soạt, Hạ Tu Ngôn tròng mắt co lại, đoán rằng động tĩnh trong hang động lúc nãy đã khiến tên còn lại chú ý, quả quyết nói: “Chạy mau!”

Thu Hân Nhiên lập tức hiểu ra, hai người hoảng hốt chạy bừa xuống triền núi. Tiếng bước chân đuổi theo đằng sau đột nhiên dừng lại, sau đó là tiếng của mũi tên xé gió lao đến, xuyên qua tầng tầng lá cây, “phập” một tiếng đâm vào da thịt, máu bắn ra tung toé.

Thu Hân Nhiên bước chân lảo đảo một chút, nghe người bên cạnh rên lên một tiếng, trong nháy mắt quỳ một chân trên mặt đất. Một mũi tên đã cắm vào bắp chân bên trái của Hạ Tu Ngôn, máu tuôn ra như suối, nhuộm đỏ một vạc quần áo. Hạ Tu Ngôn cắn chặt môi dưới, trong mắt toát một chút tuyệt vọng và không cam lòng, nghe tiếng bước chân của kẻ đang truy đuổi ở đằng sau mỗi lúc một gần.

– Hết chương 9 –