Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 8




Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Thu Hân Nhiên sống trong cung khá thoải mái, tuy vua Tuyên Đức phong nàng làm Tư thần quan nhưng không giao việc quan trọng cho nàng. Đặc biệt kể từ khi đến hành cung Vạn Hòa, ngoại trừ Bạch Cảnh Minh thỉnh thoảng bảo nàng biên soạn điển tịch, thời gian còn lại nàng la cà hết cung này sang cung khác, bây giờ đã thành khách quen của các phi tần luôn rồi. Nàng tuổi nhỏ, vừa biết xem bói, vừa ăn nói ngọt ngào khéo léo, lại không xung đột lợi ích với ai, nên sống ở trong cung khá thuận buồm xuôi gió. Cứ như vậy thêm vài năm nữa, e rằng bên cạnh Thánh thượng sẽ có thêm một tên đạo sĩ hại nước hại dân.

Hiện nay Thu Hân Nhiên khá nổi danh ở trong cung, rất nhiều quý nhân tìm đến nhờ xem bói. Nàng chẳng ngại nhận tiền tính một quẻ, chỉ là nàng sợ tính quẻ cho các quý nhân xong sẽ bị quan viên trong triều chỉ trích. Vì thế khi ở trước mặt vua Tuyên Đức, nàng thi thoảng mới đồng ý xem bói cho người khác. Ngược lại, nếu là các tiểu nội thị [1] hay cung nữ, ai nhờ nàng cũng chẳng từ chối, còn thu bạc vụn hay đồ ăn vặt từ bọn họ coi như phí xem bói. Vua Tuyên Đức biết việc này, chẳng những không trách tội mà còn cảm thấy nàng tính tình trẻ con, chất phát.

Mấy lời này nếu rơi vào tai Hạ thế tử, dĩ nhiên cậu sẽ khịt mũi khinh thường.

Một hôm, nàng lười biếng trốn ở trong hoa viên như mọi ngày, tiểu nội thị Thuật Nhi của phòng Mộc Hoa [2] đến tìm nàng. Cậu ôm một chậu cây héo úa gần như đã chết rồi, mặt mày ủ rũ nói: “Thu Tư thần, ngài có thể tính cho tôi một quẻ xem lúc nào vận may của tôi đến hay không?”

“Cậu gặp chuyện gì sao?” Thu Hân Nhiên đang nằm đọc sách trên tảng đá, lập tức lồm cồm ngồi dậy, đặt cuốn sách đang đọc dở sang một bên.

Thuật nhi ngồi xếp bằng đối diện với nàng, thở dài kể: “Chậu cây trong phòng của Hạ thế tử chết rồi. Nếu sư phụ quản sự biết chắc chắn sẽ phạt tôi vì đã không chăm sóc nó chu đáo.”

Mỗi cây hoa ngọn cỏ ở tại Vạn Hòa cung đều do người của phòng Mộc Hoa chuyên phụ trách chăm sóc. Hàng ngày Thuật Nhi phải phụ trách tưới nước, tỉa cành cho các chậu cây trong cung của Hạ Tu Ngôn. Bây giờ chậu cây trong phòng của Hạ Tu Ngôn bị chết, các quản sự đương nhiên sẽ phạt Thuật Nhi tội lơ là chức trách.

“Theo tôi thấy đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Thu Hân Nhiên nhận lấy chậu cây từ trong tay tiểu nội thị, cẩn thận nhìn ngắm. Đó là một bồn trúc phú quý, cành cây ủ rũ, héo úa. Nàng đưa tay khảy khảy mấy chiếc lá, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: “Hay là do Hạ thế tử đổ cặn thuốc vào đây?”

Thuật Nhi sững sờ đáp: “Tôi cũng không dám chắc…”

Hạ Tu Ngôn thân thể không khỏe, hằng ngày đều phải uống thuốc. Mỗi lần Thuật Nhi đến tưới nước, chăm sóc cây cỏ, chưa bước vào trong phòng đã ngửi thấy được mùi thuốc thoang thoảng. Cũng không loại trừ khả năng Hạ Tu Ngôn mỗi lần uống thuốc xong tiện tay đổ cặn thuốc vào bồn cây.

Nàng bốc một nhúm đất vân vê trên tay, đưa lên mũi ngửi thử, thấy trong đất thoang thoảng mùi thuốc, chỉ là có thêm mùi gì đó hơi kỳ lạ. Nàng nhăn mày: “Hạ thế tử rốt cuộc bị bệnh gì chứ?”

Thuật Nhi lắc đầu: “Chỉ nghe nói thế tử mắc bệnh từ khi còn trong bụng mẹ, còn bệnh gì thì tôi không rõ.”

Nàng vỗ vỗ hai tay vào nhau, phủi đất dính trên ngón tay xuống, bày cách cho Thuật Nhi: “Cậu đừng vội báo chuyện chậu cây này với sư phụ của cậu. Về cắt tỉa bớt mấy cành lá khô héo, ngày mai mang đến chỗ của Hạ thế tử, nói với ngài ấy rằng mặc dù chậu cây này chăm chỉ tưới nước thì vẫn có thể sống lại, chỉ là cần phải chờ một thời gian. Cậu hỏi xem ngài ấy có muốn đổi một chậu mới tươi tốt hơn hay không?

Thuật Nhi vẻ mặt đau khổ nói: “Cách này hiệu quả không? Chậu cây này rõ ràng đã chết, để lại chỗ của ngài ấy, chắc chắn chưa qua mấy ngày, sư phụ sẽ phát hiện ra mất.”

Thu Hân Nhiên vẻ mặt thần bí, mỉm cười nói: “Dù sao cậu báo chuyện này với sư phụ cậu cũng sẽ bị phạt, chi bằng nghe theo cách của tôi, biết đâu có thể tránh thoát một kiếp?”

Thuật Nhi nửa tin nửa ngờ gật đầu ôm chậu cây rời đi. Qua hai ngày, Thuật Nhi mang vẻ mặt không thể tin được đến tìm nàng: “Thu Tư thần, lần nay tôi thật sự tin ngài là thần tiên đầu thai làm người phàm!”

Thu Hân Nhiên có chút tò mò: “Chuyện như thế nào?”

“Tôi làm theo cách của ngài. Lúc đưa chậu cây cho Hạ thế tử, tôi đã nói y như lời ngài bảo. Quả nhiên ngài ấy nói để chậu cây ở lại. Tôi thấp thỏm lo âu mấy hôm, vậy mà hôm nay khi đến chăm sóc cây cỏ, tôi không nhìn thấy chậu cây đó nữa. Tiểu nội thị phục vụ bên cạnh Hạ thế tử nói rằng, sáng nay thế tử lỡ tay làm rơi chậu cây. Lúc cung nữ dọn dẹp thì mang bùn đất, mảnh vỡ và cả gốc trúc phú quý đã chết đó vứt đi rồi.”

Thuật Nhi nói đến đây, giọng điệu vui vẻ, là thế tử lỡ tay làm rơi chậu cây, chẳng liên quan đến cậu, các sư phụ quản sự không thể phạt cậu, trong lòng thầm nghĩ may mà nghe theo lời Thu Tư thần mới tránh được một kiếp.

Thu Hân Nhiên nghe xong trong lòng có chút suy nghĩ. Thuật Nhi không chú ý đến vẻ mặt của nàng, chỉ luôn miệng nói lời cảm tạ. Thu Hân Nhiên nở nụ cười: “Không có gì, do cậu may mắn thôi. Việc này cũng đừng nói với người thứ ba, tránh truyền đến tai của sư phụ của cậu và Hạ thế tử, nếu không chắc cậu không chỉ bị trách phạt nhẹ nhàng đâu.”

Thuật Nhi vội vàng gật đầu, cam đoan sẽ không nói chuyện này với ai cả.

Sau khi Thuật Nhi rời đi, Thu Hân Nhiên bắt đầu suy nghĩ miên man. Phái Cửu tông chia làm chín tông là: “Kiếm, Dược, Dịch, Huyền, Bói toán, Văn uyên, Nhạc chính, Kim thạch, Cơ xu” [3]. Nàng tuy là đệ tử của Bói toán tông nhưng cũng từng ở Dược tông học một ít kiến thức về cây thuốc. Từ mùi cặn thuốc mà Hạ Tu Ngôn đổ vào trong bồn cây, dù không đoán ra tất cả thành phần, nhưng một vị “lạc sương” trong đó nàng ngửi ra được.

Vào mùa xuân mấy năm trước, khi nàng ở trong núi chăm sóc sư phụ đang bị thương, sư huynh của nàng đã lặn lội đem “lạc sương” từ phương bắc xa xôi về làm thuốc. Cây thuốc này bản thân có chứa chất độc, nhưng độc tính rất nhẹ, được dùng làm thuốc vì lấy độc trừ độc. Hạ thế tử không trúng độc, tại sao trong thuốc uống lại có loại cây này?

Hạ thế tử tất nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói mà nàng cố ý bày cho Thuật Nhi. Bằng không, tại sao hôm sau Hạ thế tử lại cố ý lỡ tay làm rơi chậu cây chứ? Chẳng lẽ Hạ thế tử đã biết có người hạ độc trong thuốc của mình sao?

Thu Hân Nhiên nghĩ mãi không hiểu, cảm thấy vị Hạ thế tử này thật kì quái. Mấy hôm sau, lúc chạm mặt với Hạ Tu Ngôn, từ đằng xa nàng quan sát sắc mặt và thân thể của cậu. Nàng thấy Hạ Tu Ngôn cũng như người bình thường, chẳng có dấu hiệu gì là đang bị trúng độc cả. 

Vậy là chuyện chậu cây trong phòng của Hạ thế tử đã kết thúc êm đẹp. 

Mấy hôm sau Thuật Nhi lại đến than vãn với nàng, nói rằng hai ngày nay cứ thấy lòng dạ xao động không yên, cảm giác như đang bị ai đó theo dõi.

Thu Hân Nhiên tự hỏi phải chăng mình đã kéo cậu ta vào rắc rối, trong lòng có chút hối hận nhưng trên miệng chỉ an ủi và nhắc nhở Thuật Nhi cẩn thận hơn. Nếu bị sai đến đâu hầu hạ, đừng đi một mình mà cố gắng kiếm người đi cùng. Thuật Nhi không hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng, vui vẻ đồng ý.

Qua mấy hôm sau, vua Tuyên Đức tổ chức yến tiệc ở hành cung chiêu đãi các sứ thần đến thăm. Sáng hôm đó, mí mắt của Thu Hân Nhiên giật giật liên tục, trực giác cho nàng biết sắp có chuyện gì đó xảy ra khiến nàng cứ thất thần cả ngày. Tối đến, tại nơi tổ chức yến tiệc, Bách Hoa Viên, đèn đuốc sáng trưng không khí náo nhiệt tưng bừng nhưng chẳng thấy bóng dáng của Hạ Tu Ngôn đâu, hỏi thăm mới biết được cậu ta cáo ốm không đến dự tiệc.

Thu Hân Nhiên cảm giác việc này thật kì quái, lén lút chạy đến phòng Mộc Hoa tìm Thuật Nhi. Giữa đường, nàng bắt gặp Tiểu Hỉ, là nội thị ở cùng phòng với Thuật Nhi. Tiểu Hỉ nghe nàng hỏi chuyện xong, vẻ mặt nhăn nhó đau khổ nói: “Từ sáng sớm tôi đã đi đến các cung tưới nước tỉa cành, chưa trở về phòng lần nào nên chẳng gặp hắn. Lại nói hôm nay bận tối mắt tối mũi, các sư phụ quản sự cũng đang tìm hắn đấy.”

Thu Hân Nhiên trong lòng dấy lên lo lắng, chào tạm biệt Tiểu Hỉ rồi lập tức chạy đến nơi ở của Hạ Tu Ngôn. Nàng vừa chạy vừa cảm thấy rất hối hận, không dám nghĩ nếu tiểu nội thị kia xảy ra chuyện gì, nàng sẽ phải làm gì đây.

Hạ Tu Ngôn sống ở cung Cẩn Hòa khá vắng vẻ. Có lẽ vì Hạ Tu Ngôn thích yên tĩnh nên mới được sắp xếp đến một nơi ở hẻo lánh như thế, ngay cả cung nhân hầu hạ cũng chỉ lác đác mấy người.

Lúc Thu Hân Nhiên chạy đến trước cung Cẩn Hoà, ở đó yên tĩnh lạ thường. Nếu không thấy ánh nến leo lét ở lầu hai sẽ lầm tưởng người trong đó đã ngủ rồi. Nàng chạy vào bên trong, bình thường nếu ở trong cung, đến cả thị vệ giữ cửa cũng không thấy như thế này, tất nhiên nàng sẽ có lòng cảnh giác, nhưng vì hôm nay đang mãi lo lắng cho Thuật Nhi nên nàng đã không chú ý nhiều.

Vừa bước vào lầu một, nàng nghe thấy tiếng bình sứ bị vỡ ở trên lầu hai truyền xuống, ngay sau đó là tiếng đổ ầm tựa hồ có vật nặng như người ngã trên mặt đất. Nàng căng thẳng, cuống quýt chạy lên, nghe giọng nói lạnh lùng của Hạ Tu Ngôn ra lệnh cho ai đó: “Đuổi theo đi, tôi có thể giải quyết nơi này.” Hạ Tu Ngôn vừa dứt lời, âm thanh cửa sổ bị phá tan vang lên, sau đó một bóng người lao ra ngoài, giẫm mấy bước lên mái hiên bay vào màn đêm.

Cung Cẩn Hòa rất hẻo lánh, tọa lạc gần bãi săn của hoàng gia, phía sau là rừng rậm cùng những dãy núi cao trập trùng. Chớp mắt một cái, bóng người kia đã mất hút trong màn đêm. Nàng hít sâu lấy lại bình tĩnh, vừa rồi vì lo lắng sợ hãi nên đầu óc trống rỗng, chẳng suy nghĩ hay cân nhắc được gì, chỉ cắm đầu chạy một mạch đến đây. Nàng tranh thủ một chút tỉnh táo còn sót lại, đưa tay gõ cửa: “Hạ thế tử, ngài đã ngủ rồi sao?”

Trong phòng im ắng đáng sợ, mãi một lúc lâu sau mới nghe tiếng đáp lại: “Có chuyện gì?”

“Thánh thượng triệu ngài đến Bách Hoa viên dự tiệc.”

“Hôm nay tôi không khỏe, cô trở về bẩm báo với Thánh thượng rằng tôi đã ngủ rồi.”

Thu Hân Nhiên hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh nói: “Thánh thượng triệu ngài e là có việc gấp.”

Nàng vừa nói vừa đẩy cánh cửa đang khép ra, bên trong không hề khóa nên chẳng mấy chốc cửa đã mở toang. Nàng nhẹ nhàng bước vào, thấy một người mặc trang phục nội thị đang nằm sấp sõng soài trên mặt đất, bên cạnh là những mảnh bình hoa vỡ.

Hạ Tu Ngôn không nghĩ đến nàng to gan dám trực tiếp đẩy cửa đi vào, sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt hiện lên ý định giết người: “Cô đến đây làm gì?”

Thu Hân Nhiên kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, khó tin nói: “Ngài đã giết cậu ta sao?”

“Là cô sai hắn đến sao?” Hạ Tu Ngôn nhướng mày, thấy nàng lùi về sau mấy bước, tưởng là nàng đang định chạy trốn, lập tức vươn tay bóp cổ của nàng: “Rốt cuộc cô là ai?”

Lực tay của cậu rất mạnh, chỉ trong nháy mắt Thu Hân Nhiên đã bị nghẹt thở, nàng hoảng sợ ra sức giãy giụa. Hạ Tu Ngôn thấy nét mặt sợ hãi của nàng, bỗng nhiên cười một tiếng: “Thế nào, lúc cô bước vào không nghĩ đến tôi sẽ giết cô sao?” Ánh mắt cậu lạnh lùng, Thu Hân Nhiên chắc chắn bây giờ đúng là Hạ Tu Ngôn muốn giết chết mình.

Đúng lúc này, gã đang nằm trên đất tỉnh lại, mặt mày ngơ ngác, lắc lắc đầu sau đó đứng lên. Gã chưa quay người lại Thu Hân Nhiên đã phát hiện đó không phải là tiểu nội thị Thuật Nhi của phòng Mộc Hoa. Kẻ này có dáng người cao hơn những nội thị bình thường rất nhiều.

Gã mặc trang phục nội thì vừa tỉnh nhìn cảnh tượng trước mắt có chút khó hiểu. Thu Hân Nhiên vì đang bị bóp cổ nên chẳng thể phát ra được âm thanh nào, vừa giãy giụa vừa quơ tay loạn xạ ra hiệu cho Hạ Tu Ngôn nhìn phía sau. Hạ Tu Ngôn không rõ đây là đang cầu cứu kẻ kia hay cảnh báo cho cậu. Cậu hơi do dự, chợt cảm thấy tình hình có vẻ khác thường, đang định nghiêng đầu nhìn ra sau thì sau cổ của cậu bị đánh một cái, té nhào ngất xỉu trên mặt đất.

Hạ Tu Ngôn vừa ngã xuống, hai tay đang bóp cổ của Thu Hân Nhiên cũng buông lõng ra. Thu Hân Nhiên đưa tay sờ cổ, cúi đầu thở dốc, một luồng không khí tràn từ khoang mũi vào phổi. Vì ngạt thở quá lâu, hai mắt của nàng hơi ẩm ướt, nàng đưa tay muốn lau đi nước mắt để nhìn kẻ đang đi tới gần rõ hơn, nhưng chưa kịp ngẩng đầu thì đã thấy sau cổ đau nhói, hai mắt mờ đi, chìm vào trong bóng tối.

– Hết chương 8-