Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Khi Hạ Tu Ngôn tỉnh lại, trên người y đang khoác một chiếc áo ngoài của nữ. Dưới tàng cây lúc này chỉ có một mình y, chẳng biết Thu Hân Nhiên đã đi đâu.
Mấy năm nay y toàn tâm toàn ý lo lắng chuyện ở biên quan, hiếm khi ngủ ngon giấc. Sau khi quay về Trường An cũng phải đốt hương an thần, thi thoảng mới ngủ yên được. Y không ngờ rằng đêm nay tại vùng rừng núi hoang vu này mình lại có thể say giấc nồng như thế.
Tuy trời còn mờ tối nhưng sao mai đã thắp sáng ở phía Đông, hẳn là sắp đến bình minh rồi. Y kéo áo khoác đang đắp trên người ra, dợm đứng lên thì cảm thấy chỗ vết thương đau nhói, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.
Hạ Tu Ngôn cầm áo khoác ngoài trên tay, đi vào trong rừng, không bao lâu sau nghe được tiếng nước lõm bõm từ nơi xa vọng đến. Y đi theo âm thanh đó đến một đầm nước trong vắt xanh biếc, gợn sóng lăn tăn. Trên mặt nước phủ một màn sương mù mờ ảo, y đứng tại một mỏm đá ở trên bờ nhìn xuyên qua mặt hồ mờ sương như được phủ một dải lụa mỏng, dưới làn nước có bóng dáng của ai đó đang bơi lội.
Y nhíu mày, chăm chú nhìn bóng người kia dần dần bơi đến gần. Tiếng nước “ào” vang lên, một cô gái với mái tóc đen dài, làn da trắng như sương tuyết nổi lên mặt nước. Nàng ngửa đầu hít một hơi sâu, giọt nước chảy dọc từ gò má trượt xuống cần cổ thon thả và chảy vào trong vạt áo. Dưới ánh nắng ban mai cùng không gian tĩnh mịch, Hạ Tu Ngôn hoảng hốt tưởng chừng mình đang lạc vào trong mộng, gặp gỡ tiên nữ giữa chốn núi rừng thâm sâu.
Ngay lúc này, cô gái ngoảnh đầu nhìn thấy thanh niên đang đứng bên bờ. Ban đầu nàng thoáng sững sờ rồi lập tức vui vẻ lên tiếng gọi y:
“Hầu gia! Ngài đoán xem tôi đã tìm được cái gì?”
Nàng chuyển người, chầm chậm bơi đến gần mỏm đá nơi y đang đứng, trang phục màu tím nhạt bồng bềnh trong nước vừa giống như một đoá hoa nở rộ lại vừa giống như đuôi của người cá.
Lúc đến được chỗ người thanh niên, nàng giơ một cái rương nhỏ làm bằng đồng lên cao, ngước mắt nhìn y với vẻ đắc ý, nói:
“Tôi đã tìm rất lâu, vất vả lắm mới đẩy được phiến đá xanh kia ra, suýt chút nữa không bơi lên được rồi.”
Hạ Tu Ngôn ngồi xổm xuống, muốn hỏi nàng vì sao mới sáng sớm đã đi tìm nó làm gì? Nhưng y nhận ra cổ họng của mình khô cứng như nuốt phải đất cát chẳng thể thốt nên lời. Buổi sớm tinh mơ, tiếng chim hót líu lo làm cho khu rừng núi hoang sơ càng thêm tĩnh mịch. Trong sự yên tĩnh đó, y nhìn khuôn mặt của nàng, chú ý đến giọt nước đang vươn trên hàng mi. Nàng khẽ chớp mắt làm nó run rẩy chảy dọc theo chóp mũi thanh tú, cuối cùng dừng lại bên khoé môi. Yết hầu của y khẽ chuyển động, tựa như cơn sốt đêm qua đã khiến cả người của y mất nước, môi miệng đều cảm giác khô khốc.
Thu Hân Nhiên chẳng nhận ra ánh mắt nặng nề của y, nàng vẫn nói không ngừng:
“Tôi vốn đến đây rửa mặt, vừa vặn…”
Nàng còn chưa dứt lời thì thanh niên đang quỳ một chân trên mỏm đá bỗng vươn tay kéo nàng lại gần, một tay nâng cằm, một tay giữ gáy của nàng rồi nhẹ nhàng nhích đến gần. Thu Hân Nhiên chỉ cảm thấy một luồng hơi thở ấm áp kéo đến, trên môi bỗng nóng bỏng vô cùng.
Đó là một nụ hôn vừa kiềm chế lại vừa ngô nghê, xen lẫn một chút bá đạo tựa như y đang vội vàng chứng minh người con gái trước mắt không phải là mộng. Bàn tay đang giữ sau gáy ghì chặt không để cho nàng giãy giụa. Thu Hân Nhiên cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của Hạ Tu Ngôn, hai người đang ở quá gần nhau, đôi hàng mi dài của y khẽ lướt nhẹ qua mặt của nàng như một bàn chải nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve trái tim. Nước trong đầm vào sáng sớm lạnh như băng, lạnh đến mức khiến đầu ngón tay trắng bệch nhưng hơi thở nóng hổi của y lại làm cả người nàng nóng bừng. Cuối cùng nàng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, bối rối định trốn xuống nước.
Hạ Tu Ngôn đang quỳ một chân trên mỏm đá, cảm giác cô gái trước mắt khẽ giãy giụa thì mở mắt ra, trong đáy mắt của y như phủ một tầng hơi nước, đuôi mắt hơi ửng đỏ, thoạt nhìn giống như người sốt cao mê mang chưa tỉnh. Thu Hân Nhiên hoảng hốt, khẽ vùng vẫy khỏi tay của y, cả người chìm xuống. Nào ngờ y vẫn không chịu buông tay nàng ra, một tiếng “bùm” vang lên, nước trong đầm bắn tung toé khiến lũ chim trong rừng kinh hãi bay tán loạn. Thanh niên đang quỳ một chân ở trên bờ thoáng chốc đã rơi vào trong đầm, áo ngoài của hai người quấn lấy nhau dưới làn nước.
Thu Hân Nhiên cảm giác bàn tay của thanh niên đang nắm tay của mình dần dần buông lỏng thì thuận thế đẩy người đó ra xa. Ở trong nước, nàng mở mắt ra, thấy người nọ nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt có vẻ tái nhợt, yếu ớt vô cùng.
Thu Hân Nhiên hoảng hốt, lo lắng phải chăng y không biết bơi. Thế là nàng lại bơi đến, áp môi mình lên môi của y thổi khí rồi nắm chặt tay của y đưa người lên mặt nước.
Thu Hân Nhiên kéo thanh niên lên bờ, khẽ vỗ lồng ngực của y. Người nọ chỉ nhắm nghiền hai mắt, tóc ướt dính trên mặt, một hồi lâu mới sặc một hơi, dần dần mở mắt ra. Nàng chưa kịp thở phào thì nghe một tiếng bước chân sột soạt từ trong rừng vang lên. Nàng cảnh giác ngẩng đầu thì thấy một binh sĩ đi từ sau bụi cỏ đến. Binh sĩ kia thấy nàng cũng giật mình kinh ngạc, sau đó ánh mắt liếc nhìn thanh niên đang nằm ở trên bờ, vẻ mặt kích động la lên:
“Tìm thấy rồi!”
Nói đoạn hắn quay đầu chạy theo hướng ngược lại, vừa chạy vừa cao giọng hô to.
Thu Hân Nhiên ngẩn người, thầm nghĩ người kia hẳn là binh lính dưới trướng của Hạ Tu Ngôn, quả nhiên không lâu sau, hàng loạt tiếng bước dồn dập ở trong rừng vang lên. Cao Dương chạy đến đầu tiên, nhìn thấy thanh niên nằm trên đất có vẻ bình an vô sự thì suýt chút nữa khóc oà lên, nói:
“Mau, mau đưa ngài ấy lên xe ngựa thay quần áo.”
Mấy người lính đi phía sau nhanh chóng đến đỡ Hạ Tu Ngôn đi ra ngoài. Thu Hân Nhiên cảm thấy bàn tay của y đang nắm tay của mình khẽ siết chặt. Hạ Tu Ngôn mở mắt nhìn nàng, nhưng có lẽ vì đang suy yếu nên đành buông lỏng tay. Mấy người lính dưới trướng của y không nhận ra được giằng co chớp mắt giữa hai người, bọn họ đang chìm đắm trong niềm hân hoan vì phát hiện ra y vẫn bình an và nhanh chóng dìu y ra khỏi rừng.
Thu Hân Nhiên vẫn ngâm mình trong nước, ngước mắt nhìn bóng lưng của y khuất dần sau bụi cỏ, có vẻ còn chưa hoàn hồn. Dường như vừa rồi y muốn nói gì đó với nàng? Y muốn nói gì với nàng chứ? Thu Hân Nhiên ngẩn người suy nghĩ.
Cao Dương đã phái người tìm kiếm trên núi cả một đêm, cuối cùng khi nhìn thấy được Hạ Tu Ngôn vẫn bình an vô sự ở nơi này thì trái tim thấp thỏm lo âu của hắn mới dần dần bình ổn. Sau một phen rối loạn, lúc này hắn mới để ý đến cô gái đang trầm mình trong nước, giật mình nói:
“Thu cô nương nhanh lên đây đi.”
Hắn dợm bước đến để kéo nàng lên thì Thu Hân Nhiên lại càng chìm xuống sâu hơn, nàng chỉ khẽ ngẩng đầu cười nói:
“Phiền ngài kiếm giúp tôi một bộ quần áo với.”
Cao Dương ngẩn ra, lúc này mới biết được tình hình, vội vàng lùi lại nói:
“Được, được, cô chờ một lát, tôi sẽ mang đến ngay.”
Nói đoạn hắn vội vàng chạy ra khỏi đó.
Sau khi Thu Hân Nhiên thay một bộ trang phục của nam và đi từ trong rừng ra thì bên ngoài chỉ còn một vài người, trong đó có Cao Dương, dường như hắn đang chờ nàng. Thu Hân Nhiên quay đầu nhìn quanh bốn phía, Cao Dương tựa như hiểu được lòng của nàng, giải thích:
“Hầu gia đã đến chỗ an toàn rồi. Bây giờ cô nương định đi đâu? Chúng tôi sẽ cho người đưa cô đến đó.”
Thu Hân Nhiên lắc đầu, nói:
“Các anh đưa tôi vào thành rồi cho tôi xuống ở một nhà trọ là được. Tôi nghĩ các anh cũng không tiện để cho người khác nhìn thấy các anh tiễn tôi về tận nhà đâu, phải không?”
Cao Dương khẽ kinh ngạc trước tâm tư tỉ mỉ của nàng. Thu Hân Nhiên đưa cái rương đồng nhỏ cho hắn, nói tiếp:
“Phiền anh chuyển cái rương này cho Hầu gia. Tôi nghĩ nó sẽ giúp ích rất lớn cho ngài ấy.”
Nói đoạn, nàng hành lễ với hắn, vừa vuốt mái tóc ướt sũng vừa bước đến xe ngựa. Nàng chẳng cần người nào giúp đỡ đã tự mình leo lên ngồi trong buồng xe. Cao Dương thậm chí đã quên luôn chuyện hỏi vì sao hai người lại ở trong bộ dạng ướt nhẹp như thế.
Lúc Thu Hân Nhiên trở về tiệm cơm Hà Ký đã là xế chiều, nàng có hành tung bất định nên cả nhà lớn bé họ Hà đã quen với phong cách thần bí của nàng. Vì thế chuyện nàng cả đêm không về cũng chẳng khiến bọn họ ngạc nhiên. Nàng nói chuyện qua loa mấy câu với Hà Tú Nhi, dùng cơm qua quýt rồi quay về phòng đi ngủ.
Nàng nằm trong ổ chăn mềm mại, tuy chỉ có một đêm ngắn ngủi không về nhà nhưng lại tựa như đã cách rất lâu rồi. Thu Hân Nhiên vừa nhắm mắt lại thì nụ hôn buổi sáng ở bên đầm nước kia lại ùa về.
Tại sao Hạ Tu Ngôn lại hôn nàng? Chẳng nhẽ y mộng du sao? Nhìn dáng vẻ sáng nay của y quả thật giống như đang mơ ngủ. Hay y đang nhầm nàng là người khác?
Nghĩ vậy, Thu Hân Nhiên thầm mắng ‘đồ háo sắc, không biết xấu hổ! Đáng lẽ nên để y chết đuối đi!’
Nàng tức giận trở mình, lại nhịn không được thầm nghĩ: ‘Nếu như y thật sự nhận nhầm người… vậy thì càng không biết xấu hổ! Ngay cả đệ tử đạo gia như nàng mà y cũng có thể ra tay! Đồ háo sắc! Yêu râu xanh!’
Đạo sĩ nhỏ trùm chăn kín đầu, đôi vành tai đỏ lên, nhắm chặt hai mắt và thầm niệm “Thái Bình Kinh”.
Sáng hôm sau, Thu Hân Nhiên xuống lầu một dùng cơm thấy bầu không khí trong quán ăn khác hẳn ngày thường. Các thực khách vẫn ngồi bàn tán xì xầm nhưng vẻ mặt của ai nấy đều có vẻ nghiêm trọng.
Hà Tú Nhi bưng một bát hoành thánh đến cho nàng, sắc mặt của cô bé cũng không tốt, mặt mày ủ ê. Thu Hân Nhiên lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra à.”
Cô gái nhỏ thở dài thườn thượt, đáp:
“Hôm trước núi Phục Giao ở thành Nam có một tiếng nổ rất lớn, núi đá đổ sập. Mọi người ở trong thành không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy từng tốp quan binh chạy đến đó, vây chặt kín không ai bén mảng đến gần được. Sáng sớm nay lại có tin đồn rằng có người Đạt Việt vào kinh, Định Bắc Hầu dẫn quân đến lùng bắt, ai ngờ núi sập khiến ngài ấy bị chôn ở bên trong.”
Thu Hân Nhiên biết rõ chân tướng thế nào nên cũng không tỏ vẻ gì, Hà Tú Nhi lại thở dài nói:
“Chị nói xem, nếu Định Bắc Hầu xảy ra chuyện gì thì Tây Bắc phải làm sao đây?”
Không ai dám chắc nếu Tây Bắc không có Định Bắc Hầu sẽ như thế nào. Vì chuyện này, trong triều đã loạn thành một đoàn.
Khi tin này vừa truyền ra, ai nấy đều khiếp sợ. Thánh thượng hạ lệnh gấp rút khơi thông núi đã để xác nhận an nguy của Hạ Tu Ngôn. Nhưng dần dần, một số kẻ trong triều lại rục rịch mưu đồ khác.
Trong cuộc đấu đá giữa Định Bắc Hầu và Tả tướng thì ưu thế đang nghiêng về phía Định Bắc Hầu, vì tin tức Hạ Tu Ngôn mất tích đã khiến thế cục trong triều dần dần biến hoá. Một số kẻ đặt câu hỏi, thứ nhất vì sao người Đạt Việt lẻn vào tận Trường An vậy mà ở biên quan lại không hề hay biết như thế; thứ hai vì sao chỉ có Hạ Tu Ngôn biết được tin tức người Đạt Việt đã lẻn vào kinh; thứ ba vì sao Hạ Tu Ngôn biết việc này lại không bẩm lên Thánh thượng mà tự mình đi gặp riêng như thế.
Lúc Triệu Nhung đến biệt thự thì nghe Hạ Trung đang chửi ầm lên. Ngày đó Cao Dương dẫn người ra ngoài bỗng đột nhiên quay về, lấy một ít đồ đạc rồi vội vã rời đi. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi lại xảy ra bao nhiêu biến cố, tuy Hạ Trung lo lắng đến mức nổi cả mụn nước trên miệng nhưng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Thấy Triệu Nhung đến, hắn lao đến hỏi:
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
Triệu Nhung lắc đầu, Hạ Trung chửi mấy câu thô tục. Triệu Nhung lại vẫn bình tĩnh nói:
“Anh có chửi trời mắng đất cũng vô dụng, chi bằng anh coi sóc trên dưới cho tốt, nơi này có mấy kẻ không phải là người của phủ Hầu, không ít ánh mắt nhìn chằm chằm đâu, chớ nên để xảy ra chuyện gì nữa.”
“Bây giờ không biết Hầu gia sống chết thế nào, anh còn tâm tư nghĩ đến mấy thứ này?”
“Anh còn cách nào khác sao?”
Triệu Nhung liếc hắn một cái, cuối cùng không đành lòng bèn an ủi:
“Anh chớ quá sốt ruột, tôi nghĩ Hầu gia sẽ bình an vô sự mà thôi.”
Hạ Trung nghe vậy, mở to mắt nhìn Triệu Nhung, hỏi:
“Sao anh biết?”
“Hôm qua tôi đã đến tiệm cơm Hà Ký xem qua, Thu cô nương đã trở về bình an.”
Hạ Trung mừng rỡ:
“Tốt lắm. Đúng là anh thông minh, tôi sao không nghĩ đến cái này. Nếu đạo cô kia đã an toàn trở về thì hẳn Hầu gia cũng không có việc gì.”
Hắn vui vẻ xoa tay, lại nhớ đến cái gì đó, sắc mặt có vẻ khó coi, hỏi:
“Nếu vậy sao Cao Dương không nói gì?”
Triệu Nhung thở dài, nói:
“Cao Dương không giỏi nói dối, hẳn là Hầu gia ra lệnh giấu giếm, anh ta sợ mình để lộ nên dứt khoát không về nhà nữa.”
“Tốt lắm, ngay cả chúng ta mà hắn cũng giấu nhẹm, chờ hắn về tôi phải cho hắn biết tay!”
Tuy trên miệng nói như thế, sắc mặt của Hạ Trung dường như buông lỏng rất nhiều, khác hẳn với vẻ mặt mấy ngày trước đây.
Triệu Nhung thấy thế thì nói:
“Hầu gia đã muốn giấu giếm ắt có tính toán của ngài ấy. Anh nhanh mồm nhanh miệng dễ bị người ta nhìn ra sự tình. Tôi thấy mấy ngày tới anh ở trong nhà đi, chớ đi ra ngoài, chờ Hầu gia có lệnh thì sẽ có người mang tin nhắn tới.”
Hạ Trung liên tục nói phải, đột nhiên bên ngoài có người chạy vào bẩm báo rằng Chu Thiếu Khanh của Đại Lý Tự nói muốn gặp mặt Triệu tướng quân. Hạ Trung sửng sốt hỏi:
“Đang êm đang đẹp tự dưng Đại Lý Tự tìm anh Nhung làm gì?”
Người chạy vào báo tin không rõ nguyên do thế nào, trái tim của Triệu Nhung hơi chùng xuống, mơ hồ có dự cảm. Hắn khẽ chau mày một thoáng rồi gật đầu nói:
“Ra nói với ngài ấy rằng ta sẽ ra ngay, phiền ngài ấy chờ trong đôi chút.”
– Hết chương 65 –