Tan học. Sau sân trường.
“ Tặng cậu nè.”
Dưới bóng cây xanh tươi tốt che đi cái nắng đầu mùa thu, có hai cô cậu học sinh đang đứng nói chuyện. Người nam giơ trước mặt người nữ một chiếc vòng bạc đính những viên đá trông thật sắc sảo, ánh nắng rọi vào làm chúng trở nên lấp lánh như những viên pha lê.
_ Đức, cái này là……- Giọng cô gái hơi ngập ngừng, hỏi.
_ À, đây là quà mình muốn cảm ơn bạn. Vì….vì…. bạn đã…. giúp mình.- Đức gãi gãi đầu rồi nói. Trước nay cậu chưa từng tặng quà cho người con gái nào, đây là lần đầu tiên nên trông cậu khá lúng túng.- Uyên nhận lấy nha!
_ Cậu không cần làm vậy đâu.- Uyên nhẹ nhàng từ chối, nhưng Đức đã nhanh nhẹn đeo chiếc vòng vào tay cô trước rồi. Chiếc vòng đeo rất vừa tay, khi đeo vào làm tôn lên làn da trắng hồng của cô.
_ Không được tháo ra đâu đấy. Cái này mình vất vả lắm mới mua được đó.- Đức cười bảo, mắt nhìn vào sâu thẳm vào con ngươi của Uyên, rất kiên định như kiểu nếu cô mà tháo ra chắc chắn sẽ có chuyện không hay.(đây có thể coi là đe dọa không ta).
_ Ừm….cảm ơn cậu nha….- Uyên hơi ngại nhưng rồi cũng chấp nhận, liếc nhìn xuống chiếc vòng đang đeo trên tay cô khẽ cười nhẹ.
Cả hai người cùng ngồi xuống gốc cây gần đó. Gốc cây khá to nên chẳng ai phải hứng chịu vitamin đen hết.
_ Mẹ cậu nhận được món quà chắc bất ngờ lắm nhỉ?- Uyên hỏi.
_ Quá bất ngờ là đằng khác đến mức khóc luôn rồi ấy chứ.- Đức trả lời, rất tươi.
_ Trông nét mặt cậu như vậy, xem ra mọi chuyện đã ổn thỏa hết rồi.
_ Ừ. Mẹ nói là từ giờ sẽ không gò bó mình nữa. Tất cả những điều này đều nhờ công của cậu đó.- Đức quay sang Uyên nói.
_ Đâu có gì đâu. Uyên cười đáp lại.
Sau một lát im lặng, Đức nhớ ra điều gì đó chợt lên tiếng:
_ À, phải rồi. Chủ nhật tuần này Uyên đến nhà mình chơi nha. Mẹ mình rất muốn gặp cậu, mẹ nói là muốn xem ai là quân sư đứng sau lưng giúp mình.
_.............- Uyên lưỡng lự hồi lâu không lên tiếng.
_ Đi nha. Chủ nhật chắc cậu cũng không bận gì đâu nhỉ? Thi thoảng đến nhà bạn bè chơi cũng để gắn kết mối quan hệ mà.- Đức nài nỉ.
Cuối cùng, do bị Đức dùng đủ mọi lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, khuyên bảo, Uyên cũng gật đầu một cái “rụp”.
_ Thanks cậu trước nha. Hôm đó tớ sẽ đến đón cậu.- Đức sắp xếp.
Xong việc, Đức vẫn trò chuyện khá lâu. Gió thổi, làm cho vạt áo và mái tóc của Uyên bay bay. Gương mặt của cô thi thoảng khẽ mỉm cười. Từng làn gió nhẹ lùa vào mái tóc khiến Uyên lúc này càng thêm dịu dàng. Nếu bây giờ mà có chàng trai nào đi qua chắc phải thất thần mấy phút để ngắm nhìn cô. Tuy nhiên, chẳng cần chàng trai nào đi qua cả, vì bên cạnh cũng đã có một người chết lặng vì vẻ đẹp đó rồi. Từng cử chỉ, nét mặt của Uyên đã thu trọn vào tầm mắt của Đức. Có lẽ trong lòng cậu đang có chút gì đó xao xuyến, nhẹ nhàng khó tả……