Trong ánh nắng sớm, tôi không khóc, chỉ ôm lấy chị, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời chiếu vào người tôi, tôi nhìn thấy phép màu biến mất trong nháy mắt.
“Chào buổi sáng, chị ơi.” Tôi dịu dàng nói với chị.
Thế nhưng chị không trả lời tôi.
Tôi nghĩ, chắc là chị đã đi du lịch ở nơi nào đó rất xa rồi, vào lúc đó đúng là tôi đã … nghĩ như vậy.
“Chào buổi sáng.” Lấy lại tinh thần, Jesse đứng cạnh cửa nhìn tôi, “Tỉnh lại chưa?” Cách hỏi có vẻ là một lời hai ý.
Tôi hơi gật đầu, thấp giọng hỏi: “Anh là ai?”
Anh nhất định không phải người bình thường, đến cha tôi cũng không tìm được nơi tôi ở, làm sao anh có thể tìm được?
Jesse đi tới, ngồi xuống bên giường, ôn nhu nhìn tôi, “Em là ai?”
Tôi nhắm mắt lại, “Em là con trai của Long Vương, bartender của quán bar, tên tiếng Anh của em là Jason.”
Bàn tay anh ấm áp bao trùm lên mặt tôi, tôi mở mắt, nhìn vào ánh mắt chăm chú của anh, “Tên anh là Jesse, anh là thành viên của International Detective Agency. Có người uỷ thác anh tới đây để điều tra một vụ án buôn bán người xuyên quốc gia, chuyện này do người dưới trướng của cha em gây ra, anh đến “Dạ Bách Hợp” là để điều tra tin tức, không ngờ sau đó anh lại yêu chị em. Khi vụ án của anh đến giai đoạn cuối, cuối cùng cũng đã hoàn thành ủy thác, anh rất kích động đi tìm cô ấy, mong muốn có thể mang cô ấy rời khỏi nơi này. Chỉ cần có thể đưa cô ấy ra nước ngoài, Long Vương muốn bắt bọn anh cũng không có biện pháp, thế nhưng khi anh đến quán bar, tất cả đều đã… kết thúc.”
Tôi hơi gật đầu.
Jesse hít một hơi thật sâu, “Anh bắt đầu tìm em, anh đã nghe chị em nói, biết quan hệ của các em không giống như chị em bình thường, nếu cô ấy biến mất thì nhất định là do em mang đi. Anh đi tìm bác sĩ tâm lý của em để hỏi về bệnh tình của em, sau đó anh vận dụng quan hệ, gạt Long Vương rất vất vả mới tìm được em. Lúc ấy thì em đã xây pháo đài của mình rồi, anh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là trước tiên ở bên cạnh em, sau đó chậm rãi thám thính chuyện của Jasmine.”
Tôi lại gật đầu.
Jesse ôn hòa sờ bên má tôi, “Từ nhỏ em đã có bệnh hoang tưởng, chỉ khi nào bệnh không phát tác thì em mới tới quán bar làm việc, cho nên cơ hội để anh thấy em cũng rất ít. Khi anh tìm được em, phát hiện vấn đề của em đã trở nên nghiêm trọng như vậy, nghĩ rất lâu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Thế nhưng khi tình cảm của anh với em càng ngày càng sâu đậm, hoàn toàn khác với tình cảm giữa chị em em, anh bắt đầu không có cách nào chấp nhận được việc anh chỉ là một vai diễn trong câu chuyện hư cấu của em, anh muốn em thực sự yêu anh, cho nên mới không thể nhẫn nại mà vạch trần tất cả, rất xin lỗi.”
“Không vấn đề gì, ” tôi lắc đầu, thở dài một hơi, “Coi như là vì anh, em cũng phải tỉnh lại thôi.”
Jesse hơi rung động, ôn nhu cười, duỗi tay ôm chặt tôi, “Cảm ơn em.”
Tôi ôm lại anh, “Em đưa anh đi tìm chịấy, nhé?”
Jesse lái xe, tôi ôm J J, theo ấn tượng mỏng manh trong đầu mà chỉ cho anh tìm được nghĩa trang.
Ba người chúng tôi đứng trước ngôi mộ, ánh mặt trời chiếu lên người chúng tôi, tôi cố chịu đựng nhiệt độ này, thử đối mặt hiện thực.
Jesse đặt bó hoa bách hợp màu trắng vừa mua lên trước mộ, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười.
Tôi thì tặng một bó hoa hướng dương, tuy rằng tôi biết sẽ không ai lại mang loại hoa này đi tảo mộ.
“Chào buổi sáng, chị ơi…” Tôi nhìn ngôi mộ nhẹ nhàng nói, “Đã lâu không tới thăm chị, xin lỗi…”
Hoa bách hợp và hoa hướng dương lấy hai hình thức bất đồng, nở rộ rực rỡ.
Tôi lại nhớ tới nụ cười của chị với mình.
Nàng thật sự yêu mình đúng không, tôi phiền muộn nghĩ.
“Đừng có làm vẻ mặt như vậy, ” Jesse đứng bên cạnh tôi, dắt tay tôi, “Chí ít cuối cùng cô ấy cũng đã nhìn thấy chúng ta rồi.”
Tôi gật đầu, nắm lại tay anh.
Anh thâm thúy nhìn tôi, sau đó mỉm cười.
Tôi cũng mỉm cười.
J J ở trong lòng Jesse vươn tay đến, kéo kéo mái tóc dài đã mấy tháng không cắt của tôi, nghịch ngợm cười.
Từ khi tôi ở bên Jesse, đứa bé này càng ngày càng hoạt bát, những trò nghịch ngợm của đứa nhỏ bình thường, cái gì nó cũng làm được.
… Ừm, hình như có chút hoạt bát quá …?
Tôi vươn tay, sờ sờ gương mặt mềm mại của đứa nhỏ, “Đứa bé này rốt cuộc là… ?”
“Là đứa bé em có được từ bên tập đoàn, anh đã hỏi bác sĩ tâm lý, ông ấy nói với em thì nó có thể là chìa khoá để hợp lý hoá tất cả mọi chuyện.” Jesse đáp, “Anh đã tra tư liệu của nó, rất trùng hợp nó lại là cô nhi, không có vấn đề hộ khẩu, cho nên… Có muốn tiếp tục nuôi nó hay không đều là ý của chúng ta, nếu như không muốn, không thể làm gì khác hơn là đưa nó về viện phúc lợi xã hội.”
“Đương nhiên muốn chứ, ” tôi duỗi tay ôm đứa nhỏ lại, “Jesse, anh nói xem, chúng ta ai mới là ba đứa nhỏ này?”
Jesse có chút nghi hoặc và lo lắng liếc nhìn tôi, sau đó giống như đã hiểu được, cười ra tiếng, “Người nuôi nấng đều là cha mẹ, cho nên chúng ta đều là ba.”
Tôi ôm thằng bé, ngồi xổm trước mộ chị, “J J, nói chào buổi sáng với chị đi nào, “Chào —— buổi——sáng——” ”
Jesse cũng ngồi xổm xuống, cười thật ôn nhu.
J J suy nghĩ một chút, cười khanh khách, “Chào—— buổi—— sáng——”
Ánh mặt trời ấm áp trải rộng, rơi xuống giữa thảm cỏ.
Jesse ôm lấy tôi, “Chào buổi sáng.” Nụ hôn của anh rơi xuống môi tôi.
Ánh mặt trời thật ấm áp.
Thì ra khi phép màu biến mất, tôi vẫn có thể có được một phần bình an thanh thản như vậy.
“Chào buổi sáng.” Tôi hôn lại anh.