Mối Tình Tay Ba Của Hai Người

Chương 7-1: Chào buổi sáng (thượng)




“Tôi là Jasmine”, cô gái bên quầy bar mỉm cười nhàn nhạt, thân thể nảy nở đúng mực được bao quanh bởi Âu phục màu đen, nụ cười của cô giống như mặt trời đêm khuya, vừa trong sáng vừa mỹ lệ, nhưng luôn một mực mang theo một tia u sầu nhè nhẹ.

Người con trai ngồi bên cạnh cô trong nháy mắt cảm thấy nghẹt thở, sau đó anh cũng nở nụ cười, mang theo một chút ngại ngùng nói, “Thật trùng hợp, tên tôi là Jesse.” Đôi mắt anh màu xanh thẳm, tóc thì toả ánh vàng kim sáng chói.

“Vẫn còn có thể trùng hợp hơn đấy”, nhân viên pha rượu đứng ở sau quầy bar mỉm cười, dừng động tác chà lau ly thủy tinh lại, “Tên tôi là Jason.” Cậu và cô gái kia có đến tám phần giống nhau, chỉ là nụ cười của cậu nhạt đến mức gần như không nhìn thấy, trong đôi mắt kia có thật nhiều uất ức, thật nhiều ưu thương, thật nhiều tuyệt vọng. Cậu vươn tay gẩy lọn tóc đen như mực đang dính trên má ra, lấy ra hai chiếc ly, “Vì vậy, để tôi kính hai người một ly rượu đi.”

Động tác của Jason lưu loát mà ưu nhã, không đến một lát, cậu đặt trước mặt Jasmine và Jesse mỗi người một ly rượu.

“Đây là đặc biệt pha cho chị.” Cậu ôn nhu nói với Jasmine.

Jesse nhìn về phía ly rượu kia, màu rượu là một màu sắc giống như ánh mặt trời xán lạn chói mắt, hỗn hợp với một tia màu đỏ nhiệt liệt, thế nhưng chẳng biết vì sao cũng không làm người ta cảm thấy tâm tình sáng sủa, trái lại còn có cảm giác nặng trĩu hủy diệt.

“Hướng dương cõng mặt trời…” Jasmine nhàn nhạt lẩm bẩm.

“Đúng vậy, cảm ơn vì chị còn nhớ rõ.” Jason cười nhàn nhạt, chuyển hướng Jesse, “Ly rượu này của anh là chiêu bài của quán đấy, là “Dạ Bách Hợp” do tôi sáng tạo ra, xin mời nếm thử.”

“Dạ Bách Hợp?” Jesse nhìn về phía ly rượu của mình, màu lam đậm u buồn, chậm rãi lộ ra tia sáng tinh khiết, màu sắc như vậy thực sự là khó có thể tin được.

“Tên của quán rượu này là do Jason đặt đó.” Jasmine nâng ly rượu, nhàn nhạt cười nói.

“Xin kính chị một ly, hoa nhài xinh đep.” Jason ôn nhu nói, trong tay cậu chỉ là rượu Vodka bình thường, sau đó cậu chuyển hướng Jesse, giơ ly rượu lên, “Cũng xin kính anh, người xa lạ có chữ cái đầu trong tên giống chúng tôi.”

Jesse mỉm cười, cũng nâng ly lên.

Một đêm kia, anh cùng với Jasmine trò chuyện thật vui; một đêm kia, anh đã yêu điên cuồng, anh yêu một cô gái xã hội đen, cũng yêu cả cá tính vừa kiên cường vừa yếu đuối của cô. Cô vì cật lực muốn thoát khỏi thế giới bóng tối mà luôn giãy dụa trong số phận, anh muốn vươn tay, muốn cứu cô đi.

Vì sao trong bóng đêm hắc ám lại có thể nở ra một đoá bách hợp cao ngạo thuần khiết như vậy được?

Anh quả thực đã mê muội rồi.

Cả buổi tối quán rượu đều rất bận rộn, trông cậu rất anh tuấn, cũng rất thất vọng, những người tiếp cận cậu có nam có nữ, đều muốn cởi ra bí mật trong đôi mắt kia, nhưng cậu chỉ u buồn mà ưu nhã pha cho mỗi người khách hết ly rượu này đến ly rượu khác.

Những vị khách đó tới nơi này là để mua cơn say, là tới hưởng thụ hoa lệ của buổi đêm, thâm thuý của buổi đêm, thần bí của buổi đêm. Ban đêm có một loại ma lực, khiến người ta sa vào trong đó không thể tự kiềm chế, cho dù vẫn có thể xuất hiện tình yêu trong một đêm như vậy, nhưng lại thật hư ảo, lại thật tức thời. Ở nơi này tất cả đều có thể là lời nói dối, ở nơi này tất cả đều cách chân thực quá xa.

Dường như ban đêm mở ra một cái lưới thật lớn, vững vàng quấn chặt lấy quán bar này.

Jesse dường như mơ hồ biết mình đã tới gần trung tâm của chân tướng.

Lúc hừng đông, trời tờ mờ sáng, Jasmine tạm dừng cuộc nói chuyện với Jesse, gọi nhân viên pha rượu đã mang một chút ý cười mông lung, “Trời sắp sáng rồi, em về nhà trước nhé?”

Jason ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ thủy tinh, “Được.” Cậu rời khỏi quầy bar, một lúc sau đã thay quần áo đi ra, thoạt nhìn so với mặc đồng phục thì trông trẻ hơn một ít.

Jasmine lại một lần nữa dừng đối thoại với Jesse, mỉm cười nhìn về phía cậu.

Jason đi tới trước mặt cô, khẽ hôn lên trán cô một cái, “Chào buổi sáng, chị à.”

Mái tóc Jasmine hơi nghiêng nghiêng, khóe môi cong lên, “Chào buổi sáng, em trai.” Cô cũng hôn lại lên trán Jason.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng dần lên.

Giấc mộng của tôi kết thúc trong một mảnh đỏ máu, tiếng súng nghiêm khắc và tiếng thét chói tai của đám người đâm chém kia đã làm tôi tỉnh lại.

Tôi còn nhớ được mang máng trọng lượng của khẩu súng, mùi khói thuốc súng, cũng nhớ mang máng thân thể càng ngày càng lạnh lẽo của chị, cả khi chị nhìn thấy hiện trường không còn một người nào sống sót thì lộ ra nụ cười vừa an tâm vừa thống khổ.

Dưới sự bảo vệ của chị, tay tôi vẫn nhuốm máu.

Nhuốm máu người khác, cũng nhuốm máu của chị.

Chị nằm trong lòng tôi nhắm hai mắt lại, “Em phải chăm sóc tốt cho mình…” Cuối cùng chị chỉ nói như vậy.

Tôi gật đầu, không hề chớp mắt nhìn chị, nắng sớm chậm rãi buông xuống, đó là buổi sáng đầu tiên tôi nghênh đón ở quán bar này.

Thì ra là thế, cho nên nàng mới không để mình đợi đến sáng.

Thì ra chân tướng lại sứt mẻ không chịu nổi như vậy, thì ra khi bóng đêm biến mất, còn lại chỉ có trống vắng vô tận, thì ra không có phép màu của ban đêm, cái sự hoa lệ kia chẳng qua chỉ là giả dối, thì ra thiếu đi bóng đêm nhuộm đẫm, tất cả đều là đau đớn trần trụi đâm thấu trái tim như vậy.