Mối Tình Ngang Trái

Chương 61: Ly hôn




Sáng sớm tại nhà Mi Mi, Bảo Hân phải thức sớm chuẩn bị đồ ăn sáng. Nếu vậy thì phải chuẩn bị gì đó, cô đi ra khỏi phòng, lần tìm phòng bếp.

Từ xa Bảo Hân đã thấy Mi Mi đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai, bản thân cô thấy rất ái nấy, đã ở nhờ rồi bây giờ để người ta làm bữa sáng nữa

   "Cậu không cần làm bữa sáng cho mình đâu"

   "Có gì đâu, mau ăn sáng rồi đi làm"- Mi Mi nhẹ nhàng nói

Bảo Hân nhìn thấy Mi Mi vừa xinh đẹp, giỏi giang, biết nấu ăn còn là con nhà giàu nữa chứ, người nào may mắn lắm mới có được Mi Mi.

Quán cũng khá ít người, cả nhân viên đều ngồi nói chuyện với nhau. Bảo Hân vẫn còn đang suy nghĩ về những chuyện tối đêm qua, nó thật kinh khủng, chắc chắn cô không có làm gì với Tiểu Vu hết

Cánh cửa quán mở ra, mọi người đều nhìn kể cả Bảo Hân, là Minh Hy đến. Trong lòng cô vui mừng, chắc nàng đã thay đổi và cho cô sửa đổi đúng không.


Minh Hy vẻ mặt lạnh lùng băng lãnh ngồi xuống ghế, vẻ mặt Minh Hy hiện tại làm tất cả anh chị trong quán thấy rất khác, không giống ngày thường.

Bảo Hân vui vẻ đến, cô nở nụ cười tươi nhìn Minh Hy, nàng thì không cười.

   "Em...em chịu đến đây chắc là bỏ..."

   "Ngồi xuống đi"- Minh Hy liền cắt ngang lời nói đó của Bảo Hân

Bảo Hân có chút bất an, cô ngước mặt nhìn Khôi Hàn đứng phía sau Minh Hy. Anh nhìn cô rồi lắc đầu như báo trước sự việc

   "Khôi Hàn, lấy nó ra đi"

Khôi Hàn lấy một tờ giấy từ trong túi đựng ra, kèm theo đó là cây viết. Anh nhẹ nhàng đặt xuống bàn, ngay trước mặt Bảo Hân.

Cô nhìn Minh Hy rồi dời mắt xuống tờ giấy đó, tim như thắt lại, đây chẳng phải là đơn ly hôn sao? Minh Hy vẫn không tin Bảo Hân và nhất quyết làm như vậy sao

Đôi mắt Bảo Hân từ từ đỏ hoe lên, hai tay nắm chặt vào nhau, trên đó đã có sẵn chữ kí của Minh Hy, giờ chỉ còn cô nữa thôi.


Nếu kí vào thì từ nay trở về sau cô và nàng đường ai nấy đi. Mi Mi đứng đằng sau Bảo Hân rồi đặt tay lên vai cô như trấn an

   "Minh Hy...em không thể nghe chị giải thích được sao?"

   "Tôi không muốn nghe những lời giả dối từ chị, mau kí vào nhanh đi, từ nay về sau tôi và chị không liên quan đến nhau, đường ai nấy đi"

Những lời nhẫn tâm từ Minh hy như con dao đâm thẳng vào tim Bảo Hân. Cô không có quyền lựa chọn, tất cả đều tại sự mềm yếu của bản thân mà ra, nếu cô không chủ quan thì sẽ không đến mức phải ly hôn.

Bảo Hân là người sai, nếu như ly hôn khiến Minh Hy vui lòng thì cô sẽ kí vào, chỉ cần Minh Hy muốn, cô nhất định sẽ làm

Tay run rẩy cầm viết lên, từ từ đặt lên khoảng trống còn lại.

   "Cậu... không được kí vào đó, bản thân không có lỗi tại sao phải làm vậy? Cậu kí vào chẳng khác gì mình tự nhận lỗi"- Mi Mi giận dữ lên khi Bảo Hân chấp nhận kí tên, người không sai tại sao phải nhận tội


   "Mình không sao, đây là điều Minh Hy muốn"- Bảo Hân nở nụ cười nhợt nhạt nói

Thế là đã kí vào rồi, Minh Hy sau đó liền xách túi đứng lên đi ra ngoài và không nhìn Bảo Hân một lần nào. Nước mắt mắt Bảo Hân cũng rơi ra sau đó, lúc có Minh Hy, cô đã kìm chế nước mắt lại, cô không muốn khóc trước mặt nàng. Khôi Hàn đi ngang qua Bảo Hân, anh đứng lại an ủi

   "Anh tin em không làm chuyện đó, giữ gìn sức khỏe"

Câu nói làm cho Bảo Hân thêm an tâm hơn, Khôi Hàn còn lòng tin vào cô. Mi Mi ngồi xuống ôm Bảo Hân vào lòng rồi vỗ về an ủi, tại sao những chuyện xấu luôn đến với Bảo Hân hết vậy.

Mấy anh chị cũng đến nói lời động viên, họ phần nào cũng hiểu được nỗi khổ, lần này mấy anh chị mới biết được con người của Minh Hy, nàng không đơn giản như họ thường thấy.
Minh Hy cố kìm nén cảm xúc lại, không cho nước mắt rơi ra. Nàng có phải là quá hấp tấp để ly hôn hay không? Căn bản là còn yêu Bảo Hân, làm sao có thể quên được một người từng là tất cả của mình.

Lúc đầu chính Minh Hy là người muốn cưới cho bằng được Bảo Hân, cũng là nàng ép cô đến mức đường cùng, bây giờ làm đau khổ cho cả hai. Nhưng Bảo Hân đã phản bội nàng, nhất định sẽ không thể nào tha thứ cho cô.

Minh Hy nhất định làm cuộc sống của Bảo Hân đảo lộn lên khiến cô phải đau khổ gấp trăm lần nàng

Kể từ lúc kí vào đơn ly hôn, Bảo Hân như người vô hồn, làm việc không thể tập trung. Đêm về thì làm bạn với rượu, Mi Mi phát hiện ra căn bệnh tim của Bảo Hân, nàng hết lần này đến lần khác không cho cô uống rượu.

Minh Hy cũng không khác gì, sáng đi sớm, tối về trễ, mỗi lần về là người toàn mùi rượu. Người làm phải canh cửa đợi nàng về, họ cũng chẳng dám nghĩ khi Minh Hy chưa về nhà.
Ông Chu nghe Khôi Hàn báo lại mọi chuyện đã xảy ra cho ông nghe, kể cả chuyện Minh Hy thường xuyên uống rượu. Ông Chu lo lắng, sau khi mọi chuyện bên đây ổn thỏa, ông liền trở về nước trong đêm.

Mới về đến nhà, ông Chu liền đi tìm Minh Hy, mở cửa phòng thì không thấy, căn phòng ngăn nắp ngày nào bây giờ rất bề bộn.

Ông Chu xuống phòng khách đợi Minh Hy về, ông muốn nghe từ chính miệng nàng nói.

Minh Hy loạng choạng đi vào, kế bên là hai người hầu dìu dắt. Nhìn thật tệ hại, ông Chu nghiêm giọng

   "Con đứng lại đó cho ba"

Minh Hy biết ba muốn nói gì, nàng giữ bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống ghế đối với ba

   "Có chuyện gì sao ba"

   "Nói cho ba biết chuyện này là như thế nào? Tại sao ly hôn khi chưa có sự cho phép của ba"- Ông Chu sắc mặt có chút bực tức

   "Con không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Không còn gì thì con xin phép lên phòng"
Không đợi ông Chu lên tiếng, Minh Hy từng bước đi lên cầu thang. Nàng không muốn nhắc đến những chuyện đã qua, đặc biệt là có liên quan đến Bảo Hân.

Ông Chu nhìn thấy Minh Hy tiều tụy đến đâu lòng, con gái của ông đã thay đổi rồi, không còn là Minh Hy của ngày xưa nữa.

____________________________

________________________

Bảo Hân hôm nay có chút không khỏe, nhưng vẫn muốn đi làm. Mi Mi lại không cho, cô nhất quyết đòi đi nên cậu ấy cũng bó tay. Bảo Hân vẫn tỏ vẻ không sao, vui vẻ làm việc chỉ để mọi người đừng lo lắng.

Ông Chu đến tận quán tìm Bảo Hân, vừa ngồi xuống ghế là anh Lãnh Thanh cầm menu đến hỏi

   "Quý khách muốn dùng gì ạ"

   "Hôm nay Bảo Hân có đến đây không"- Ông Chu điềm đạm nói, đúng chất ông chủ

   "Dạ có"

   "Gọi Bảo Hân ra đây tôi có chuyện cần gặp"
Lãnh Thanh thấy ớn lạnh cả người, anh quan sát sắc mặt của ông Chu rất nguy hiểm. Không biết tìm Bảo Hân là có chuyện gì nữa, hết Minh Hy rồi đến ông ta, sao ai cũng thích gây khó dễ với Bảo Hân hết vậy

Khi thấy ông Chu ngồi ở đó đợi, cô liền đi nhanh ra đứng trước mặt ông sau đó cúi đầu chào. Ông vẫn im lặng nhìn Bảo Hân rồi chỉ tay xuống ghế đối diện ý bảo cô ngồi xuống.

Bảo Hân lo sợ, không biết ba đến tận nới tìm cô là có chuyện gì, hay là chuyện liên quan đến Minh Hy. Hai tay Bảo Hân nắm chặt, tim cũng đập nhanh hơn

   "Ba đã nghe Khôi Hàn kể lại mọi chuyện"

   "Con xin lỗi ba, nếu hôm nay ba đến để la mắng hay phạt con, con sẽ chấp nhận hết"- Bảo Hân cắn môi dưới, giọng run lên

   "Con nghĩ ba là loại người đó sao? Ba khống giống với Minh Hy"- Ông Chu vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Bảo Hân
   "Ý ba là sao, con chưa hiểu"

   "Ba biết con không có làm chuyện đó phản bội Minh Hy"

Bảo Hân như vui lên vì câu nói đó, vậy là ba tin cô không làm chuyện phản bội Minh Hy. Như vậy là ba vẫn còn lòng tin với cô, Bảo Hân nở một nụ cười nhìn ông Chu, tốt quá

   "Ba tin con sao?"- Bảo Hân muốn chắc chắn mình nghe không nhầm nên hỏi lại

   "Đúng vậy, ba không biết chuyện con bị oan như thế nào, nhưng hãy nhớ rằng con phải làm cho Minh Hy nhận ra nó đã sai"

   "Cảm ơn ba đã tin tưởng con, nhưng Minh Hy đã ly hôn với con"- Bảo Hân ủ rũ nói

   "Ba biết, ba không nên xen vào chuyện này. Hy vọng con sẽ làm được"

___________________________

________________________

Yên ổn được mấy ngày, hôm nay mọi rắc rối bắt đầu. Bảo Hân cùng Mi Mi đi đến quán, cả hai đều sửng sốt nhìn những thứ trước mặt xảy ra, quán hình như có người đến phá. Trước cửa đều bị tạt sơn màu vào, cũng mai là không ảnh hưởng đến bên trong.
Phong Châu rầu rĩ nhìn trước quán, như thế này phải dọn như thế nào. Bảo Hân chạy nhanh tới chỗ anh chị đang cùng nhau nói chuyện

   "Tại sao lại xảy ra chuyện này vậy anh?"

   "Anh cũng không biết, quán mình nào giờ đâu có đắc tội với ai đâu?"

   "Thôi mọi người mau dọn cái đống này đi rồi còn mở cửa nữa"- Lưu Vân nhăn mặt nhìn những thứ vương vãi ở dưới đất

Bảo Hân phụ một tay, cô lấy cây lau nhà với nước rồi đem lên lau cái mớ sơn đó. Bảo Hân khó hiểu, quán đó giờ chưa gây sự hay tranh giành khách với quán khác, ai mà ác đến vậy chứ.

Hai ngày kế tiếp, trong lúc quán đang bình thường thì từ đầu có một đám giang hồ lao vào đập phá bàn ghế, mọi người trở tay không kịp.

Mấy anh cản lại liền bị bọn chúng đánh, Bảo Hân chạy ra cản lại, với nữ chắc bọn họ sẽ ngừng tay
   "Mấy người làm gì vậy? Chúng tôi có gây thù oán với mấy người đâu mà đến phá quán"- Bảo Hân tức giận đánh vào tên kia

   "Bọn tao thích thì phá thôi, lần này chỉ nhiêu đây lần sau không có đơn giản đâu"

Bọn chúng kéo nhau ra ngoài, Bảo Hân nhìn mọi người buồn bã dọn dẹp mớ hỗn độn đó. Cô mệt mỏi xoa xoa nhẹ hai bên thái dương, hướng mắt nhìn ra bên ngoài thì Bảo Hân thấy một chiếc xe hơi đen đậu bên đường.

Cô chau mày nhìn kĩ lại thì hình như người trong xe là Minh Hy thì phải, kính xe liền kéo lên sau đó và lăn bánh. Bảo Hân nhìn thấy biển số xe rất quen, chẳng lẻ là xe Minh Hy và người ngồi trong đó nhìn là nàng.

Minh Hy khi thấy Bảo Hân nhìn chằm chằm vào thì kéo kính xe lên và cho xe chạy. Đây chỉ là khởi đâu thôi

Chưa dừng lại ở đó, quán tiếp tục bị phá, càng ngày càng nghiêm trọng, đến nhân viên còn bị đe dọa và nghĩ hết 2-3 người. Bảo Hân bắt đầu lo lắng, cô có thể đoán được ai là người đứng đằng sau mọi chuyện.
Bây giờ quán chỉ còn mấy người quen biết ở lại, họ cùng nhau ngồi xuống tìm cách giải quyết

   "Không biết bọn chúng định phá đến khi nào nữa"- Lãnh Thanh bực tức đập tay xuống bàn

   "Nếu tình trạng cứ như vậy thì không thể tiếp tục làm ăn được nữa, họ cứ đến gây sự làm khách không dám đến"- Lưu Vân thở dài, nhìn mọi người

   "Chắc chuyện này có liên quan đến em, mọi người đừng lo lắng, em sẽ tìm cách giải quyết"- Bảo Hân vẫn chưa chắc chắn là Minh Hy làm nhưng nếu cô nghĩ việc chắn hẳn sẽ thay đổi

   "Không đâu, em làm gì để bọn chúng đến quấy rối. Đừng lo lắng chúng ta cùng nhau tìm cách"- Phong Châu sợ Bảo Hân tự tìm cách giải quyết mọi chuyện mà nghĩ không thông suốt

   "Thôi mọi người về đi, quán đóng cửa hôm nay"

Đợi mọi người về hết, Bảo Hân đợi lúc Lưu Vân đóng cửa quán thì nhanh đi lại nói chuyện
   "Chị đưa em chìa khoá quán đi, em muốn ở lại tối nay"

   "Thôi, em mau về đi, không cần thiết phải ở lại đâu"- Lưu Vân từ chối khi Bảo Hân muốn ở lại

   "Chị nghe em lần này đi, em biết ai là người gây ra mọi chuyện"- Bảo Hân nắm lấy tay Lưu Vân khẩn cầu

Lưu Vân cũng đồng ý và đưa chìa khóa lại cho Bảo Hân, tối nay cô sẽ đứng ở một góc để canh cái người tạt sơn vào quán.

Vì ở quán có phòng dành cho nhân viên nghĩ ngơi nên cô sẽ ngủ ở đó, Bảo Hân sợ Mi Mi không thấy cô về sẽ lo lắng nên gọi nói một tiếng

   "Sao cậu chưa về nhà nữa"

   "Mình sẽ ngủ lại ở quán đêm nay nên cậu đừng lo lắng"

   "Sao vậy, ở đó làm gì?"

   "Mình muốn biết ai là người đứng sau mọi chuyện, mình nghĩ có thể là Minh Hy"

   "Minh Hy? Cậu chắc chứ"

   "Vì bây giờ em ấy rất ghét mình, chắc muốn trả thù mình nên làm ra mấy chuyện này. Thôi cậu ngủ đi, mai mình sẽ về sớm"
Bảo Hân nhìn đồng hồ cũng gần 9 giờ tối, cô đi ra ngoài mua thêm một ít đồ ăn với lại nước. Lúc về Bảo Hân thấy từ xa có một người lấp la lấp ló gần quán, cô đứng quán sát, người này dáng mảnh khảnh hình như là con gái.

Ăn bận che kín người không thế nhìn thấy mặt. Sau đó người này liền lấy sơn ra và bắt đầu xịt lên cửa, Bảo Hân liền chạy nhanh đến để vạch mặt

   "Nè, là ai vậy hả?"- Bảo Hân la lớn

Người che mặt đó liền giật mình,  Bảo Hân phát hiện ra đôi mắt đón là của ai, Minh Hy chắc chắn là Minh Hy. Khi bị phát hiện, Minh Hy liền chạy, nàng cứ nghĩ quán sẽ không có ai, ai ngờ Bảo Hân ở lại

   "Minh Hy, là em đúng không, đứng lại đó"

Khi Bảo Hân lên tiếng cũng là lúc Minh Hy chạy khuất ra xa dần, cô đuổi theo không kịp nên đành bỏ cuộc.

Như vậy cô chắc chắn được mọi chuyện rồi, nếu như Minh Hy muốn trả thù Bảo Hân đến vậy thì cô sẽ chịu nhưng cô không muốn liên quan đến những người vô tội. Mấy anh chị đi làm để kiếm sống, nếu cô tiếp tục làm e là không ổn.
Bảo Hân thở dài mệt mỏi, cô đến trước quán rồi bật đèn lên sau đó lau nước sơn vừa xịt, nó mới nên rất dễ lau.

Minh Hy từ từ đi ra con hẻm nhỏ, nàng lặng lẽ quan sát Bảo Hân ở đó, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả, đã bao lâu rồi nàng chưa thấy cô cũng chưa lần nào chạm mặt.

Hai khoé mắt như muốn rới nước mắt, sống mũi cay cay khó thở, nàng ngước mặt lên cao cho nước mắt đừng rơi, sau đó thì đi ra xe