Liễu Chanh Chanh bất giác đỏ mặt khi nhìn cảnh tượng trên màn hình máy tính.
[Tổ đội] Irina: Anh đưa tôi đi đâu vậy?
[Tổ đội] Chước Diễm: _ (: з 」∠) _ Khu vực an toàn. Để bộ dạng của em như thế này ở bên ngoài chắc chắn sẽ bị hạ gục trong nháy mắt.
[Tổ đội] Irina: …
Chước Diễm nói không sai. Hiện tai cô không có bất cứ trang bị nào, khả năng phòng thủ và tấn công đều là những dữ liệu gốc. Bộ dạng như vậy mà lưu lạc ở bên ngoài, chính là con heo sữa nướng thơm ngon trong mắt những kẻ giết người không chớp mắt trong trò chơi.
Thôi được rồi, Liễu Chanh Chanh cảm thấy sự so sánh này cũng không đúng lắm.
Chước Diễm cưỡi thú cưỡi đưa cô đến thị trấn “Tố Nam” gần đó. Tuy không lớn bằng thành phố chính “Hoa Đài”, nhưng tốt xấu thế nào nó vẫn là một nơi để dừng chân, ít nhất có thể cung cấp cho người chơi một số loại thuốc và trang bị.
Sau khi nhảy khỏi thú cưỡi, Liễu Chanh Chanh để lại số hiệu ở đó, cố gắng giao dịch với NPC và tiến hành các hoạt hộng khác. Nhưng như hệ thống đã nhắc nhở, cô không thể làm gì được.
[Hệ thống]: Bạn đang trong quá trình nhận hình phạt, còn 23 giờ, 53 phút và 31 giây nữa sẽ kết thúc.
Khóe miệng Liễu Chanh Chanh bất giác giật giật.
(╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━┻ Hệ thống, ngươi có thể đừng nhắc nhở chính xác mỗi lần như vậy được không!
[Tổ đội] Chước Diễm: Toa Toa đã nói với anh là em bị như thế này do đi đến vực thẳm địa cực với pháp sư hệ gió vừa rồi.
[Tổ đội] Irina: Chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho Mèo Con được, cô ấy không cố ý.
[Tổ đội] Chước Diễm: Không phải cố ý sao?
[Tổ đội] Irina: Chẳng lẽ không phải thế?
[Tổ đội] Chước Diễm: Kỹ năng đó không có sát thương, khả năng hỗ trợ kém. Nói chung, các pháp sư hệ gió sẽ không để kỹ năng này lên phím tắt.
[Tổ đội] Irina: Vậy anh nghĩ cô ấy cố tình làm như vậy sao?
Liễu Chanh Chanh cũng nghĩ như vậy. Nhưng cô và Mèo Con Meo Meo đâu có ân oán gì đâu. Lúc trước Ôn Đồng và chị Dao còn cùng nhau cứu cô ấy ở bản đồ hoang dã, làm gì đến mức cô ấy phải tới trả thù cô chứ?
Hừm, chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng Chước Diễm không thừa nhận cũng không phủ nhận câu hỏi vừa rồi của cô mà chuyển sang một chủ đề khác.
[Tổ đội] Chước Diễm: > < Thôi được rồi, anh sẽ sửa lại trang bị và vũ khí cho em, đừng lo lắng quá.
[Tổ đội] Irina: Tôi có thể thay đổi suy nghĩ rằng, anh đang nuôi dưỡng tôi không?
[Tổ đội] Chước Diễm: Sắp thành vợ chồng rồi, em nói vậy là muốn gặp anh ở bên ngoài sao?
“…”
Sắp thành vợ chồng rồi, vợ chồng, vợ chồng!!!
Điều này thì cũng đúng thật, nhưng không hiểu tại sao gần đây khi nhìn thấy những lời này cô luôn có một cảm giác rất khó nói nhỉ… Nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất lúc này.
[Tổ đội] Irina: Nói đến chuyện kết hôn, giờ tôi đang phải chịu sự trừng phạt…
Nói cách khác, bây giờ chúng ta không thể kết hôn vào ngày cập nhật được, cũng sẽ không nhận được phần thưởng đó!
Nhưng, tin nhắn Chước Diễm gửi tới trong giây tiếp theo, khiến Liễu Chanh Chanh… Bị sốc.
[Tổ đội] Chước Diễm: Hôm nay không kết hôn cũng không sao, anh cũng không quan tâm đến những phần thưởng đó lắm.
[Tổ đội] Chước Diễm: Giờ anh còn lo lắng cho em hơn những thứ đó.
[Tổ đội] Chước Diễm: Hơn nữa, anh với Bé Bò Sữa em kết hôn cũng không phải vì phần thưởng nhàm chán đó.
Liễu Chanh Chanh nhìn chằm chằm ba tin nhắn mà Chước Diễm gửi tới, trong lòng khẽ giật mình không biết nên trả lời như thế nào. Không biết có phải lúc trước những lời của Medusa đã tẩy não cô không, đột nhiên cô cảm thấy Chước Diễm hôm nay rất… Đẹp trai?
Nhưng nếu mục đích ngay từ đầu của lời mời kết hôn của anh không phải vì phần thưởng 3% kinh nghiệm khi cặp đôi cùng chức nghiệp kết hôn đó, thì bây giờ không phải đang tự vả mặt mình sao?
Nhưng không thể không nói, cô bây giờ cũng có chút cảm động không thể nói thành lời được.
[Tổ đội] Irina: Tôi không sao, tôi ổn, nhưng tôi không thể làm gì được nên có chút bực bội.
[Tổ đội] Chước Diễm: Vậy thì đợi đến lúc lệnh cấm được dỡ bỏ đi.
[Tổ đội] Irina: Được.
Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Chước Diễm nói có việc nên ngoại tuyến trước. Trước khi đi, Liễu Chanh Chanh tò mò hỏi anh định làm gì, Chước Diễm chỉ để lại hai chữ.
—— Công việc.
Sau đó liền ngoại tuyến.
Liễu Chanh Chanh thất thần nhìn hai chữ đó, công việc sao? Chẳng lẽ Chước Diễm đã sớm bước chân vào xã hội rồi sao? Không lẽ là một ông chú nào chứ? Không đúng, không đúng, không phải anh còn có một cô em gái đang thi đại học sao?
Nếu như vậy cùng lắm anh mới chỉ ngoài hai mươi tuổi thôi chứ…
Sau khi rối rắm một hồi, Liễu Chanh Chanh thấy mình có gì đó sai sai. Chẳng qua chỉ là một người trong trò chơi thôi mà, cô có cần phải suy nghĩ nhiều như vậy không?
Đúng lúc này, cô nhìn thấy đoạn chat riêng tư ở góc dưới bên trái.
[Trò chuyện riêng] Mèo Con Meo Meo: Rina, chị thật sự xin lỗi, em đừng giận chị nhé.
Liễu Chanh Chanh nhìn đoạn trò chuyện riêng tư đó mà không biết nói gì. Phỏng đoán của Chước Diễm cũng không phải là không có lý, tại sao Mèo Con Meo Meo lại chỉ kích hoạt kỹ năng đó khi cô đã nhảy khỏi cây cầu gãy chứ?
Nói như vậy… Cô ấy bảo cô yểm trợ từ phía sau… Càng nói lại càng thấy khó hiểu.
Nhưng Mèo Con Meo Meo và Sơ Không vẫn luôn hoạt động cùng nhau, Sơ Không còn đối xử với cô rất tốt, anh ta còn tặng cô vũ khí nữa, cũng không có gì khác lạ cả. Có lẽ, Chước Diễm đa nghi rồi.
Cô thở dài, không trả lời lại Mèo Con Meo Meo mà trực tiếp rời khỏi trò chơi, lẳng lặng nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.
Sau bữa trưa, Liễu Chanh Chanh nằm một mình trên ghế sofa nghịch điện thoại. Mẹ Liễu từ trong bếp đi ra nhìn thấy cô như vậy thì nhíu mày: “Chanh Tử à, con không phải chơi game trên máy tính thì cũng chơi game trên điện thoại. Chẳng lẽ sau này con định kết hôn với game sao?” Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Liễu Chanh Chanh thất thần đáp lại: “Vâng, vâng.”
Sắc mặt mẹ Liễu lập tức thay đỗi, bà vươn tay ra kéo Liễu Chanh Chanh dậy khỏi sofa: “Đừng chơi nữa, đi cùng mẹ đến trung tâm thương mại đi.”
“Dạ? Mẹ, mẹ định mua gì vậy?”
“Để xem nào…”
Liễu Chanh Chanh nhìn mấy túi quần áo to tướng trên tay mẹ mình mà không đành lòng. Mẹ cô đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, muốn tiêu tiền cũng không phải theo cách của mẹ đâu.
Đúng lúc cô đang nghĩ ngợi thì mẹ Liễu lấy một cái váy hoa dài đưa cho cô: “Này, Chanh Tử, cái này thế nào?”
Liễu Chanh Chanh nhìn chiếc váy kia, than thở: “Mẹ, cái váy này không phải dành cho con.”
Mẹ Liễu bất lực nói: “Vậy bộ váy này là cho con.”
Liễu Chanh Chanh sợ hãi nói: “Con không thích.” Sau đó chỉ vào một cái áo sơ mi trắng cổ búp bê bên cạnh, nói: “Cái này được này.”
“Sao con luôn mặc những bộ quần áo bình thường như vậy hả?”
“Mẹ không cảm thấy bộ váy đó hơi quá sao, trông chả khác gì đang trêu hoa ghẹo nguyệt cả.”
“Không trêu hoa ghẹo nguyệt thì sao con có thể tìm được bạn trai chứ?”
“…” Mẹ, mẹ có đúng là mẹ ruột của con không vậy?
Liễu Chanh Chanh dường như nhận ra người bán hàng đang nín cười, cô xấu hổ đẩy mẹ Liễu ra khỏi cửa hàng: “Mẹ, con thật sự nghi ngờ con không phải do chính mẹ đẻ ra đó.”
Mẹ Liễu giả bộ bi thương, nói: “Chanh Tử, con nói như vậy làm mẹ đau lòng lắm đó.”
“Mẹ.” Liễu Chanh Chanh mệt mỏi nhìn bà ấy: “Mẹ giả bộ giống thật đó.”
“Con cũng cảm thấy mẹ giả bộ giống thật sao. Nói cho con biết, khi mẹ còn trẻ, bạn bè xung quanh đều nói mẹ rất giống Angelina Jolie đó.”
“…” Mẹ, mẹ có thể bớt tự luyến chút được không?
Sau một buổi chiều đi dạo với mẹ Liễu, Liễu Chanh Chanh cảm thấy đôi chân của cô không còn thuộc về cô nữa. Đúng lúc này, mẹ cô đột nhiên nhắc tới: “Chanh Tử, thật sự không có nam sinh nào trong trường đang theo đuổi con sao?”
Một tiếng “Thịch” vang lên từ trong lòng Liễu Chanh Chanh.
Nếu nhắc tới theo đuổi thì thực sự là có một người, nhưng cô cũng không biết liệu Cố Anh Kiệt có đang nói đùa về chuyện đó không. Dù gì trước đây anh ta cũng là chủ tịch hội sinh viên trường đại học V, chắc chắn có không ít các cô gái cũng thích anh ta.
“Không ạ.” Liễu Chanh Chanh trả lời.
Mẹ Liễu ngoái đầu lại nhìn cô: “Thật sao?”
“Thật ạ.”
Hai người đi ra khỏi cửa chính của trung tâm thương mại, vừa định băng qua hầm chui bên dưới đường, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngã tư hầm chui.
Liễu Chanh Chanh kinh ngạc không nói nên lời.
“A? Tiểu sư muội Chanh Tử, em…” Ánh mắt anh ta chuyển sang mẹ Liễu đứng ở bên cạnh: “Đưa mẹ đi mua sắm sao?”
“Cố, Cố sư huynh…” Trong lòng Liễu Chanh Chanh dường như muốn phát điên lên.
Làm ơn! Tại sao đi dạo trong trung tâm mua sắm cũng có thể gặp anh ta chứ!
Mẹ Liễu mỉm cười nhìn con gái nhà mình: “Chanh Tử, đây là ai vậy? Giới thiệu đi con.”
“Đây là đàn anh lớn hơn con hai khóa, Cố sư huynh, năm nay học năm thứ tư.”
“Ồ, năm cuối sao, vậy là đang thực tập hả? Cháu làm về mảng gì ở đó vậy?” Mẹ Liễu hỏi rất nhiều câu, Liễu Chanh Chanh nghe xong thật sự muốn đập đầu vào tường.
Mẹ, mẹ hỏi nhiều như thế làm gì? Cô cũng đâu có thân thiết gì với người ta đâu.
Cố Anh Kiệt không ngạc nhiên chút nào, anh ta trả lời từng câu hỏi của mẹ cô, khiến Liễu Chanh Chanh bên cạnh cũng không được tự nhiên lắm.
“Nếu đã gặp rồi thì cháu có thể mời bác với em đi ăn cơm được không ạ?” Cố Anh Kiệt không hề né tránh, ngược lại còn nhiệt tình mời cô với mẹ cô đi ăn cơm chiều.
Nhưng Liễu Chanh Chanh đã nhanh chóng cắt ngang: “Không cần đâu ạ, ba em còn đang ở nhà chờ mẹ em về nấu cơm.”
“Vậy mời bác trai đi ăn luôn cũng được.”
“Không cần đâu ạ! Dạ dày ba em không được tốt, không thể ăn ở bên ngoài được!”
“Chuyện đó…”
“Cảm ơn lòng tốt của Cố sư huynh. Hôm nào trở về trường học em sẽ mời anh đi ăn tối sau!” Liễu Chanh Chanh chỉ muốn lảng tránh thôi, thật ra cô không muốn mời anh ta đi ăn tối chút nào cả.
Cố Anh Kiệt nghe cô nói vậy thì ngẩn người: “Vậy cũng được, anh sẽ chờ.”
“…” Xong đời rồi!
Sau khi chào tạm biệt Cố Anh Kiệt, mẹ Liễu vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, khiến Liễu Chanh Chanh có chút bực dọc: “Mẹ, mẹ đừng nhìn con bằng ánh mắt như đang nhìn lũ khỉ ngoài vườn thú được không…”
Mẹ Liễu quay đầu lại, nói: “Mẹ thấy chàng trai này cũng khá tốt, cậu ta đối với con cũng không tệ, có phải có ý gì với con đúng không?”
“…” Liễu Chanh Chanh lựa chọn im lặng.
“Có nghĩa là mẹ nói đúng rồi đúng không. Ai da, sao con không thử kết giao với cậu ta xem.”
“Con không có cảm giác với mẫu người như anh ta.”
“Vậy con có cảm thấy với mẫu người như thế nào?”
Đương nhiên là kiểu con trai ăn nói hài hước, có thể khiến các cô gái thấy vui vẻ, hơn nữa còn có thể bảo vệ cô lúc gặp nguy hiểm, giống như Chước Diễm vậy…
Từ từ, tại sao cô lại nghĩ đến Chước Diễm đầu tiên nhỉ?
Thấy biểu hiện của cô sai sai, mẹ Liễu dừng bước chân lại, cười nói: “Chẳng lẽ con đã có người để thích rồi sao?”
“Đương nhiên là không rồi ạ.” Liễu Chanh Chanh nhanh chóng đáp lại rồi bước nhanh về phía trước mà không quay đầu lại.
Mẹ Liễu nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu. Chuyện mà con gái nhà mình từ nhỏ đến lớn tệ nhất chính là… Nói dối.
Về đến nhà, mẹ Liễu kể về chuyện của Cố Anh Kiệt cho ba Liễu nghe, nói rằng con gái nhà mình có người theo đuổi, nói rằng đó là một chàng trai tốt, đang học năm thứ tư, sau đó sẽ trở thành nghiên cứu sinh, nghe nói trước đây còn là chủ tịch hội học sinh nữa.
Khi nghe mẹ Liễu nói điều này, ba Liễu đang đọc báo sau bữa tối, cảm thấy không vừa ý lắm: “Nói như vậy thì con trai nhà họ Chử có quan hệ tốt với công ty chúng ta cũng không tệ. Gần đây thằng bé đó đã đến công ty chúng ta thực tập, anh cũng đã nhìn thấy nó hai lần. Quả nhiên là thanh niên tuổi trẻ tài cao, nghe nói thằng bé đó đã giành được tất cả giải thưởng trong những cuộc thi mà nó tham gia. Anh cảm thấy thằng bé đó với Chanh Tử rất hợp với nhau.”
Mẹ Liễu nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, bà quay đầu lại vẫy tay với Liễu Chanh Chanh đang xem TV: “Chanh Tử, ba con nói ở công ty ba con đang có một thực tập sinh nam cũng không tồi. Giữa nhiều sự lựa chọn như vậy luôn có một sự lựa chọn thích hợp với con.”
Liễu Chanh Chanh khẽ thở dài: “Ba mẹ, hai người đủ rồi đó a a a a! Cũng đâu phải là con không thể kết hôn đâu!”
“Ai bảo con luôn chìm đắm vào game cơ, chẳng lẽ thật sự định gả cho game sao? Mẹ thấy con ở trong trò chơi cũng chưa kết hôn đâu đó!”
Liễu Chanh Chanh không nói lời nào, nhưng trong lòng lại âm thầm lẩm bẩm: Mẹ, mẹ nói vậy là không đúng rồi. Con sắp kết hôn ở trong trò chơi rồi đó.