Mối Tình Đầu

Chương 2




Đã mang tiếng là thằng đàn ông thì phải lạnh lùng, ăn nói phải dứt khoát, tay chân phải mạnh mẽ, còn …

“Anh Sinh, bắt được người rồi!”

“Tốt lắm!” Anh nở một nụ cười ghê rợn, chẳng nói tới câu thứ hai đã giận dữ vung tay vào không khí.

…còn đánh người phải có khí thế.

“Mẹ nó! Dám chạy trốn ông đây sao! Cả đời ông đây đi đòi nợ, chưa có đứa nào dám chày bửa đâu.”

“Anh Sinh, em sai rồi……” một gã trung niên vừa bịt máu mũi đang chảy ra vừa thống thiết bám chân anh van xin.

“Thế tiền đâu?” Đã có người tự nguyện ăn đạp, anh cũng cung kính không bằng tuân lệnh đạp cho người đó một phát.

“Anh Sinh, xin lỗi, xin lỗi, tạm thời em hơi khó khăn, có thể thư thả vài ngày……”

Lời còn chưa dứt đã bị ai đó hất mạnh chân khiến gã ta quỳ rạp trên đất.

“Mày nói lại lần nữa xem!”

“Ba… chỉ ba ngày thôi…”

Bàn chân trên lưng giẫm mạnh xuống, gã trung niên kia lập tức thay đổi “Hai ngày… không… chỉ cần một ngày thôi”

“Mày khá lắm! Dám cò kè mặc cả với ông đây!” Tới lúc này rồi còn định vòng vo sao? Lửa giận càng lúc càng cao, anh kéo gã ta dậy, rồi tung một cú đấm.

Gã trung niên bị đánh tới mặt mày choáng váng, lảo đảo vài bước rồi ngã tựa vào tường. Con người ta khi gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng, thường le lói bản năng muốn sống, mắt liếc thấy đống phế liệu trong ngõ, một ý nghĩ bất chợt lóe lên, hắn tóm lấy cây gỗ rồi quay lại lao về phía anh.

Quả thật, anh chưa từng nghĩ trong trường hợp này còn ai dám phản kháng, vừa lách người tránh cây gỗ vừa lùi vài bước, lúc chạy tới đầu ngõ bất thình lình va vào người khác, anh quay lại nhìn—-là một đôi mắt trong veo như nước.

Cô ấy…… thật đẹp.

Anh không đọc nhiều sách lắm nên giờ phút này không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả chính xác vẻ đẹp của cô, cả người cô toát lên một loại khí chất hoàn toàn thoát tục vốn có của một đại mỹ nhân, đến học muội hoa khôi của anh cũng chưa từng khiến anh không thể rời mắt thế này, đôi mắt to tròn sáng ngời kia suýt nữa khiến bản thân quên cả thở.

Học muội: nữ sinh khoá dưới, học tỷ là nữ sinh khoá trên

….Không phải! Giờ đang là lúc nào rồi anh còn ngẩn ngơ thế này?

Chó cùng đường tất sẽ dứt giậu, mà con chó kia lại đang hướng về phía anh!

Lý trí mách bảo anh phải tránh đi ngay lập tức, nhưng lúc đó, đầu óc anh xẹt qua một ý nghĩ, cô gái kia tay chân không thể lanh lẹ nên chẳng hiểu sao động tác tiếp theo của anh là giang tay ôm lấy cô, hứng trọn đòn gậy kia giáng xuống người mình.

Cây gậy như khúc củi mục gãy thành hai, anh cắn răng chịu đựng cơn đau ở bả vai, cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất từng có trong đời, dịu dàng nói: “Em gái, đi chỗ khác chơi đi, đây là nơi người lớn làm việc.”

Cô gái bình tĩnh nhìn anh, không nói lời nào, lẳng lặng bước qua.

Ôi, tiếc quá, quên hỏi tên cô ấy mất rồi.

Ngừng lại! Tạm kìm nén tình cảm bộc phát như gã trai lần đầu rung động chỉ biết đần ra ngóng theo bóng hình khiến bản thân chảy nước miếng kia, anh chạm vào vết thương đang chảy máu do bị giáng một gậy, quay đầu, lại mang bộ mặt dữ dằn khi nãy.

Có người chết chắc rồi!

Tình thế hỗn loạn chỉ kéo dài năm giây đã bị đàn em của anh khống chế, những người này có quá nhiều kinh nghiệm rồi, làm gì đến lượt gã trung niên kia giương oai. Anh hung dữ chỉ tay về phía hắn, bước đến gần hơn.

Cú đấm đầu tiên. “Mẹ mày! Đánh tao thôi được rồi, đánh con gái nhà người ta mày đền nổi không? Đồ không còn tính người!

Cú đấm thứ hai. “Không có tiền? Không có tiền mày còn có thể đi uống rượu, còn có thể bao gái chơi sao?”

Cú đấm thứ ba. “Phá sản? Công ty phá sản, đã thế không thu hồi được tiền về, mày phá sản hay thật, chỉ biết ôm tiền một mình bỏ trốn hưởng thụ hả?”

Cú đấm thứ tư. “Mày có nghĩ đến vợ con mày không? Đứa nhỏ nhất mới đi nhà trẻ! Có gan thì vay tiền ngân hàng, sao mày lại đem khoản nợ đó đổ lên đầu họ, mày muốn ép họ tới chết sao?”

Cú đấm thứ năm. “Gì cơ? Lý do? Không có lý do gì hết? Ông đây muốn lấy mày làm bao cát luyện chân tay đấy! Ông mày thích thế đấy!”

Đánh xong mười quyền anh mới chịu dừng tay “Hùm xám, dần cho nó phải nôn tiền ra, cả vốn lẫn lãi còn thiếu một xu cũng không được thả đi!”

“Dạ, anh Sinh.” Hai thủ hạ nhanh chóng chạy đến kéo gã trung niên vừa bị đánh nhừ tử.

“Cặn bã!” Anh phủi tay xoay người định rời đi, ánh mắt đột nhiên bắt gặp hình dáng nơi đầu ngõ.

Cô vẫn đứng ở chỗ lúc nãy, bất động nhìn anh.

Tim anh đập thình thịch.

Đôi mắt long lanh ngập nước kia vừa ngước lên đã khiến nhịp thở của anh không còn khống chế được nữa.

Khốn kiếp thật! Anh tự chửi mình.

Chẳng gì anh cũng đã từng tiếp xúc với không ít bông hoa nghiêng nước nghiêng thành, sao lại vì một người đẹp gặp chưa tới năm phút, chỉ bằng một cái liếc mắt của cô đã làm tim anh nhảy rộn rã, căng thẳng như một cậu trai tân lần đầu rung động thế này?

“Việc vừa rồi…” Anh ho khan vài tiếng, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho tự nhiên nhất. “Sao cô quay lại đây? Vừa rồi cô không thấy rất nguy hiểm sao?”

Cả đời chưa từng làm ra vẻ một người tốt nên giờ phút này anh không biết khuôn mặt

mình đã đủ hiền lành chưa?

Cô bước đến gần anh, không nói lời nào, kéo kéo vạt áo anh, ý bảo anh cúi thấp người xuống, anh thấy— trong bàn tay mềm mại kia là một miếng băng dán cá nhân nhỏ.

Anh ngạc nhiên: “Cô… muốn giúp tôi?” Không phải nghi ngờ mà chỉ đơn giản anh không dám tin điều may mắn này bỗng nhiên tìm tới với mình.

Cô gật đầu, cẩn thận bóc băng dán, giơ lên bên phải rồi sang trái cổ anh, ước chừng không ổn nên cô hướng lên trên, rồi lại hướng xuống dưới nhưng miếng băng dán quá nhỏ, dán kiểu gì cũng chẳng thể vừa vết thương của anh, cô nhíu nhíu đôi mày thanh tú, rõ ràng không biết phải làm gì.

Bất kể ai, chỉ cần có một chút lương tri đàn ông khi nhìn thấy vẻ khổ não của ngọc nữ tới rung động tâm can thế này chắc chắn đều không đành lòng.

Ngọc nữ: ý nói những cô gái thuần khiết, xinh đẹp

Nhìn cô mà tim anh cũng muốn vụn vỡ. Nguyền rủa mấy vết thương đáng chém nghìn đao này, dám làm cô buồn lòng!

“Không sao, cô dán đâu cũng được, không phải bận tâm đâu.”

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ quyết tâm dán miếng băng vào chỗ vết thương có vẻ sâu nhất, sau đó nhìn lại lần nữa, vẻ mặt nhẹ hẳn đi và kèm theo một nụ cười hài lòng.

Nụ cười đó làm anh hoa mắt choáng váng mất rồi.

Đời này ngoại trừ mẹ ra, chưa người con gái nào thấy phiền lòng khi anh bị thương cả, tuy chỉ là một miếng băng dán cá nhân nho nhỏ…

Thật, thật quá hạnh phúc…

Anh cảm thấy trước mắt mình một màu tối đen, ngoại trừ nụ cười ngọt ngào trong sáng ấy thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa, anh muốn được phủ phục dưới chân để làm trung thần của cô, đời này kiếp này thề tận trung…

Giờ anh đã hiểu cảm xúc tựa như một đóa hoa hồng nở rộ nơi đáy lòng trong truyện tranh thiếu nữ là thế nào.

Sống đến từng này tuổi mới cảm nhận được hương vị mối tình đầu, liệu có phải quá muộn không?

Anh lắc lắc đầu, cố bắt mình tỉnh táo hơn đôi chút, không để bản thân biến thành tên háo sắc lao đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của cô…

Anh sờ sờ miếng băng cá nhân trên cổ, nơi vẫn vương vấn hơi ấm từ đầu ngón tay cô mà ngất ngây vui sướng…

Anh ho khan vài tiếng, cố thể hiện vẻ mặt của một bậc chính nhân quân tử. “Vừa nãy… cảm, cảm ơn cô. Cô có đói không? Không phải, tôi, ý tôi là, tôi đói bụng rồi, cô, cô…”

Chỉ một lời mời đơn giản, nhưng vừa tới miệng lại thành ra không đầu không cuối, khốn thật, muốn đập vỡ cái đầu này quá!

Cô không nói, im lặng xoay người bước đi.

“Haiz…” Anh muốn đuổi theo nhưng lại ngại làm cô sợ.

Tôi không phải người xấu mà…

Nỗi oan ức của người đàn ông bị bỏ rơi, muốn đuổi theo, song lại sợ bị xem là đồ biến thái dê xồm đáng ghét.

Haiz, anh… hình như bị vừa từ chối rồi.

Nghĩ lại mới gặp mặt đã mời người ta ăn cơm đúng là có phần quá đường đột. Anh sờ sờ mũi rồi lặng lẽ rời đi, chấp nhận hiện thực chỉ vỏn vẹn 20 phút mà mối tình đầu vừa chớm nở của mình đã nhanh chóng biến thành thất tình.

***

Sau khi đòi được món nợ, các anh em la hét muốn đi uống rượu, Hùm xám ngà ngà say chỉ vào ngực anh nói: “Chị Anna chờ anh lâu lắm rồi đấy.”

Anh không đi.

Những nơi như khách sạn anh vốn không lưu luyến gì, lên giường, với anh chỉ đơn giản là cần phải giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường thôi, mấy chuyện này ai không làm chứ, cứ tắt đèn thì có gì khác biệt.

Anh cảm thấy rất nhàm chán, bất giác lại đi tới nơi này.

Sống ba mươi năm, chưa từng khát khao hay có ý theo đuổi bất cứ điều gì, xưa nay một mình lang bạt, khiến anh phải bận lòng cũng chỉ có mẹ.

Trước đây không thấy cuộc sống thế này có gì không tốt, giờ lại cảm thấy thật trống vắng.

Không biết tại sao, chỉ khát khao được gặp lại cô gái kia.

Anh biết mình không xứng với người ta, nhưng… nhìn thôi cũng được rồi, không cần phải ở gần, đứng nhìn từ xa là tốt lắm rồi!

Một tuần sau đó, anh như bị ma nhập, hễ có thời gian lại tới nơi này, anh nhớ nụ cười trong sáng không nhiễm bụi trần kia.

Đời này anh chưa từng thương nhớ cô gái nào, hơn nữa còn là cô gái chỉ gặp mặt một lần… được rồi, miễn cưỡng cũng xem như hai lần.

Anh thậm chí không biết cả tên cô.

Thánh thần ơi, khi dạo qua bên sườn một công viên nhỏ, tay trái anh xoay xoay bật lửa, tay phải đút vào túi áo khoác tìm bao thuốc lá, trong vòng 0.3 giây sau khi não bộ nhận được tín hiệu vừa nhìn thấy, anh đã quên mất động tác tiếp theo là gì, ngờ nghệch bước quay lại.

Đúng là cô ấy!

Cô đang đứng chau mày dưới một cái cây, vươn tay cố nhảy lên cao.

Anh hiểu ra ngay tức thì, nhanh bước về phía trước, kiễng chân lấy bức họa bị mắc trên cành cây xuống. “Của cô đây.”

Cô quay đầu, nhận ra anh, cảm ơn bằng một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

“Cô còn nhớ tôi?” Tâm hồn anh lơ lửng, say sưa tới mức quên mất giờ là lúc nào.

Cô gật đầu, không nói câu nào xoay người rời đi, lần này anh sẽ mặt dày đi theo.

Cô bước đến một băng ghế dài trong công viên, cầm ba lô đặt lên rồi cúi đầu lục lọi gì đó bên trong.

Một thoáng sau, cô lấy ra một phần sandwich đưa cho anh.

Cái này… là để cảm ơn sao?

Anh vôi vàng nhận lấy, sợ rằng chỉ chậm một giây thôi sẽ phụ lòng cô.

Cô lại cúi đầu, cẩn thận làm nốt những việc còn dang dở.

Anh liếc trộm cô một cái.

Theo suy đoán ban đầu, hình như cô không phản đối việc anh ngồi cạnh, vì thế anh không hề xấu hổ cố nhích lại gần một chút, thêm một chút nữa, đến khi cả hai vai sánh vai ngồi sát nhau.

Nghiêng đầu nhìn, cô đang vẽ hai cha con ngồi bên một cái đình nghỉ mát phía bên trái, người cha trẻ tuổi cúi đầu đọc truyện thiếu nhi, bé gái được ôm trong lòng tầm tuổi bi bô tập nói dường như chẳng hiểu gì nhưng cũng vui vẻ khoa chân múa tay, chốc chốc lại ra sức gặm ngón tay cha. Người cha để mặc cho bé gặm, nở nụ cười tràn đầy tình yêu thương, nhẹ nhàng lau nước miếng rớt trên cằm con gái.

“Cô vẽ đẹp thật.” Đây hoàn toàn không phải nịnh nọt, anh thật sự thấy cô vẽ rất đẹp, dường như tất cả tình cảm và thanh âm ấm áp của tình phụ tử đều hiện hữu trên bức tranh, khiến người xem ấm lòng.

Một hồi lâu, cô chỉ chăm chú cúi đầu vẽ tranh, anh không tìm ra đề tài khơi chuyện nào nên đành cúi đầu gặm sandwich.

Hết gặm rồi gặm, cái sandwich rốt cuộc cũng bị ăn hết, không chịu nổi bầu không khí im lặng thế này, anh mở miệng.

“Tôi… tên tôi là Hà Tất Sinh” lông mày anh nhíu chặt, cuối cùng cũng cố gắng thốt ra được.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói cho người khác biết tên mình, nếu không anh sợ cô sẽ quên anh, hoặc trách anh không đủ thành ý, mặc dù anh thật sự rất xấu hổ với cái tên khiến người ta cười đến rơi răng này.

Đúng thế! Dù không muốn thừa nhận thế nào đi nữa tên anh vẫn là Hà Tất Sinh, năm 15 tuổi anh muốn nộp đơn xin đổi tên đã bị nhân viên hộ tịch cười vào mặt một trận, đến cuối cùng vẫn không đổi được.

Ba mươi tuổi, giờ đây, anh vẫn tên Hà Tất Sinh!

Để anh nghĩ lại xem, lúc đó bà mẹ đáng hổ thẹn của anh đã nói gì nhỉ?

“Tất Sinh, Tất Sinh, bất kể ai nghe thấy đều sẽ biết mẹ mong chờ tiểu bảo bối này ra đời đến mức nào, rất vui, rất cảm động phải không?”

Trán anh nổi gân xanh, nghiến răng trợn mắt: “Vậy xin hỏi cái ông già vô trách nhiệm của con họ gì? Ông ta họ Hà! Mẹ biết thế nghĩa là gì chứ? Ông ta họ Hà!” Phải dùng toàn bộ sức kiềm chế anh mới có thể không gào tướng lên, vậy mà mẹ anh còn có mặt mũi khoe khoang nữa!

“Cái này sao lại trách mẹ! Từ nhỏ mẹ đã ao ước sau này sẽ đặt tên con trai mình là Tất Sinh, còn lâu mẹ mới để người khác phá hỏng giấc mơ của mẹ! Con có trách thì trách bố con tại sao họ Hà ý, sao lại trách mẹ đặt tên chứ?” Không công bằng, con trai như thế là thiên vị!

Họ là do mẹ anh tự nguyện gả cho cha nên anh mới phải nhận chứ! Không trách mẹ chẳng lẽ trách cha?

Miệng anh đắng ngắt như ngậm Hoàng Liên (một vị thuốc bắc có vị đắng), chỉ vì mộng đẹp thời thơ ấu của ai đó mà tên anh thành ra không thể chấp nhận được.

Nhưng thảm nhất không phải chỉ mỗi mình anh.

Em trai thứ hai, Hà Tất Dương

Dương có nghĩa là to lớn, đại dương, phong phú, tên anh này chắc hiểu theo nghĩa đầu tiên è means tại sao phải to lớn?

Em trai thứ ba, Hà Tất Vấn

Vấn nghĩa là hỏi è sao phải hỏi? ( hay người mình vẫn nói là: còn phải hỏi?)

Quả thật ác độc! Hại anh em nhà anh mỗi lần đăng ký tên đều bị cười mất hết mặt mũi, điều này chưa bao giờ có ngoại lệ.

Đăng ký học tiểu học, bị cười.

Trung học, trung học phổ thông, tiếp tục bị cười.

Nhập ngũ, tất cả mọi người ở đó ai nấy đều cười không ngừng nổi!

Bất kể ai lần đầu tiên nghe thấy sẽ y như rằng cười sằng sặc.

Anh nhắm mắt chờ đợi tiếng cười điên loạn của cô.

Một giây, hai giây, ba giây, im lặng không một tiếng động.

Hơi có chút bất ngờ, anh lặp lại lần nữa “Tôi nói, tên của tôi là Hà Tất Sinh”

Cô quay mặt lại, quả nhiên cô cười nhưng không giống điệu cười điên cuồng của học muội hoa khôi mà là một nụ cười nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên không bị cười nhạo, anh thấy có chút không quen.

Cô không thấy cái tên này rất kỳ quặc, rất buồn cười sao? Hay…

Một cảm giác khác lạ ùa vào trong lồng ngực nhưng chính anh cũng không hiểu nổi nó tới từ đâu.

“Vậy, tên cô là gì?”

Cô giơ cao một tấm giấy vẽ, chỉ cho anh thấy chữ kí ở góc bức tranh.

Tranh.

Một tia sáng chiếu rọi vào não anh, anh cuối cùng cũng hiểu kỳ lạ ở chỗ nào rồi!

Ngực như bị đè nặng, anh khó nhọc hỏi: “Cô… nghe thấy tôi nói không?”

Mỗi khi anh nói chuyện với cô, cô đều chăm chú nhìn anh nhưng chưa bao giờ phát ra một tiếng nào.

Cô liếc nhìn anh một cách kỳ quái, sau đó gật đầu.

“Cô… có thể nói với tôi được không?”

Cô há miệng rồi lắc đầu, khó xử nhìn anh.

Hóa ra cô nghe được, nhưng không thể nói!

Cổ họng anh nghẹn lại, lúc lâu sau cũng không thể thốt ra tiếng nào.

Bất cứ đứa cặn bã nào anh từng gặp có bị ông trời đánh chết anh cũng đều cho đó là đương nhiên, đỡ một người tranh ôxy trái đất sẽ càng tươi đẹp hơn thôi, nhưng cái lũ đó đều rất khỏe mạnh, đầy đủ cả chân lẫn tay. Còn cô, một cô gái xinh đẹp, trẻ trung lại không thể nói được. Mẹ nó chứ, ông trời thật không công bằng!

Ôi! Đau lòng quá, buồn quá, muốn ôm cô để an ủi quá.

Không được, làm vậy nhất định cô sẽ sợ.

Len lén lau nước mắt, anh vờ như thiên hạ vẫn thái bình. “Không nói được thì thôi, sau này em không cần nói nữa, chỉ gật với lắc đầu là đủ, phụ nữ biết cách im lặng một chút mới tốt. Em phải tin anh, anh nói cho em biết, anh quen rất nhiều phụ nữ, đẹp đẽ có ích gì chứ? Mẹ nó…á, ý anh là bọn họ còn nói nhiều hơn cả mẹ họ, họ chưa mở miệng anh đã muốn bảo họ đừng nói nữa rồi, vừa mới nghe tai đã như mọc bao cao …”

Trước mặt thục nữ mà nói chuyện bao này nọ hình như hơi khiếm nhã… Anh vội sửa lời… “Ý anh là cứ như mọc thêm một lớp da ngoài lỗ tai ý! Cho nên em thế này là được rồi, thật sự rất tốt rồi, trăm ngàn lần đừng thay đổi…” Anh nói nhanh tới mức chính bản thân anh cũng chẳng hiểu mình vừa nói gì nữa.

Anh liếc trộm cô một cái dò xét, như vậy có an ủi được cô không?

Nếu cô rơi lệ, hoặc có vẻ mặt buồn bã, nhất định anh sẽ hối hận thiếu nước mổ bụng tự sát để tạ tội với cô.

Nhưng đôi mắt cô vẫn trầm tĩnh như một khiến anh bấn loạn đến sắp mất kiểm soát, rồi không hề báo trước, nụ cười ấm áp đó lại phiêu du tới trước mặt anh, cô gật nhẹ đầu.

Tối hôm đó, anh mất ngủ.

Ở trên giường lăn qua lộn lại, nhớ tới bức tranh cô vẽ hôm nay.

A, cô thật là một cô gái vừa tốt vừa thông minh, ngay cả tranh vẽ khi mới nhìn đã thấy ấm áp rồi, càng nghĩ nhiệt huyết càng sôi trào.

Khi chia tay hôm nay, cô đã tặng anh bức tranh đó, về nhà anh nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng đoán ra nguyên nhân là vì anh cứ ba hoa ca ngợi cô vẽ đẹp! Cho nên cô tưởng rằng anh thích nó.

Anh phát hiện dần dần mình đã có thể hiểu được suy nghĩ của cô.

Những điều cô làm biểu hiện những gì cô nghĩ, thực ra cũng không khó hiểu lắm.

Sau đó, anh xúc động hỏi cô: “Lần sau, anh có thể đến đây chờ em không?”

Cô gật đầu! Có nghĩa, cô không ghét anh?

Nếu không phải hành động lăn lộn trên giường vì sung sướng là quá nữ tính thì anh đã làm từ lâu rồi.

Quyết định rồi!

Sáng mai, việc đầu tiên – đem bức tranh này đi lồng khung.

Việc thứ hai – anh muốn theo đuổi cô!

Mặc kệ có xứng hay không, cho dù bị cười nhạo là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, anh cũng sẽ gắng sức theo đuổi!

Nghĩ đến đây, nhiệt huyết anh dâng trào, chẳng quan tâm đang đêm khuya hay không liền tóm lấy điện thoại ấn số.

“Alô” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn như sắp chết.

“Bà nương thối, em từng nói muốn dạy anh tán gái đúng không?”

Liên tục N năm giữ danh hiệu hoa hậu giảng đường, những tính từ dùng để miêu tả cô càng ngày càng tăng, mỗi cái đều dễ nghe, đều động lòng người, chỉ duy nhất mình anh gọi cô là bà nương thối, đến nghĩ tới cũng không muốn nghĩ nữa.

“Haiz, không phải anh đã nói nếu em dám nhắc lại lần nữa anh sẽ đánh em đến ba ngày sau cũng không đi nổi nữa sao?

“Thì anh để cho em đánh anh đến ba ngày sau cũng không đi nổi, làm ơn dạy anh đi.”

Con sâu ngủ trong Nhạc San San lập tức chạy biến mất, toàn thân cô bị dọa tới tỉnh táo.

Là anh ta! Hà lão đại, là anh Sinh uy chấn bốn phương, là người mình đồng da sắt duy nhất toàn Đài Loan, đang nhờ vả cô?! Lại còn bằng giọng điệu không giúp không được này.

Trước kia không phải cứ nhắc đến con gái anh ta sẽ giơ nắm đấm lên trở mặt sao?

Cô từng bị không ít người theo đuổi, phiền phức không yên, sau đó nghĩ ra cách xin anh giả vờ làm bạn trai cô đến dự lễ tốt nghiệp, chuyện xảy ra cách đây chỉ mới vài năm thôi, hồi đó thiếu chút nữa cô bị anh ta đánh gãy răng, người như vậy lại hỏi cô cách tán tỉnh thế nào sao?

“Lão đại, anh bị ma nhập hả? Có cần em đi cùng tới chùa cúng lễ không?

“Cái gì! Có em mới bị quỷ ám!” Dám nói tiểu thiên sứ của hắn là ma, cô ta chán sống rồi hả?

Thời điểm anh ta biết yêu đến rồi… Nhạc San San thì thào tự nói.

Mà lại là lần đầu tiên trong suốt ba mươi năm.

Nên nói anh ta là người thế nào nhỉ? Một tên vừa to vừa thô, cùng phụ nữ mây mưa trên giường còn được, chứ bảo yêu thì …tuyệt đối nên tránh xa cho lành.

Không phải vì xem thường tình yêu, mà ngược lại, chính vì quá tôn sùng, cho nên mới không dễ dàng trao gửi cho ai.

Anh không thích chơi trò tình cảm, khi cần giải quyết nhu cầu tới khách sạn tìm người, thỏa thuận rõ ràng, không ai phải chịu trách nhiệm gì gì hết, còn tình yêu là thứ không thể vẩn đục, nói trên một phương diện nào đó, anh còn trong trắng hơn cả xử nữ.

“Cô gái đó là người thế nào?”

“Rất ngoan ngoãn, thông minh, trầm tĩnh, đáng yêu, ôn nhu, xinh đẹp, thuần khiết như búp bê sứ vậy…”

Mỗi lời nghe được đều khiến cằm San San rơi xuống một tấc…

Trước kia không phải anh ghét kiểu con gái õng ẹo, yếu đuối sao? Chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ vỡ nát, mà anh ta lại thô lỗ phát khiếp, loại con gái dễ vỡ như thủy tinh thế này, anh xưa nay tránh xa còn chẳng kịp nữa là.

“Lão đại, anh tiêu rồi…” Ngay cả những khuyết điểm đáng ghét nhất đều trở thành ưu điểm với anh ta, đơn giản chính là vì yêu điên cuồng mất hết lý trí rồi!

“Ai cần em nói mấy lời vớ vẩn này!” Tự anh không biết chắc?

“Em xin kiến nghị một cách cực kỳ có lương tâm, trước mặt cô ấy anh tốt nhất không nên phô bày bản thân, cử chỉ không được quá thô lỗ, hành vi không được quá bạo lực, tần suất nói tục cũng không được quá nhiều…” Nếu không chắc chắn con gái nhà người ta sẽ sợ xanh mặt, trên đời làm gì còn cô gái nào kiên cường được như cô, nếu không anh ta sao có thể sống đến ba mươi tuổi mà chẳng có ma nào thèm tiếp cận—- cô là duy nhất, ngoại trừ mấy cô nàng trong khách sạn và những người có ý đồ không tốt ra.

“Được rồi…” Không cần cô phải nói anh cũng tự biết trước mặt một cô gái trong sáng như nước mà nói mấy lời thô tục là làm ô nhiễm lỗ tai và tâm hồn thuần khiết của cô. Cho nên anh đã tự giác giảm thấp giọng xuống để tránh dọa cô. Đời này anh chưa từng che chở ai như thế đâu.

“À còn nữa… Anh hỏi em, bên trái chữ vương, bên phải chữ tranh, đọc là gì?”

“Ha ha…” Thời cơ đến, cô lập tức cười nhạo anh một phen. “Bảo anh đọc nhiều sách vào anh không chịu, suốt ngày toàn dụ em giúp anh quay cóp, cho nên bây giờ ngay cả tên người con gái mình thầm mến cũng không biết, xấu hổ quá đi!”

“Sao cô lắm lời thế. Rốt cuộc đọc sao!” Đáng buồn một điều nhà anh luôn nghèo nàn sách vở, đi khắp nơi tìm chỉ có thể thấy toàn sách khiêu dâm và danh bạ điện thoại, đến cả từ điển cũng không có, nếu không anh đã chẳng cần ăn nói nhỏ nhẹ nhờ vả cô ta rồi.

“Tranh,ㄔㄥ tranh. Thanh một. Hình tượng như âm thanh trong suốt của ngọc bích vậy. Nào, nói tranh đi nào.” Người có tên thế này vừa hay cô cũng quen một người, Ha ha!

“Ngu ngốc!” Anh khịt mũi.

Cũng may có người để hỏi chứ nếu không anh mò tới năm kia cũng chẳng ra.

Aiz… Ngay cả tên cô đọc lên nghe đã có khí chất rồi, còn của anh thì thật tầm thường…

Sống thoải mái, bộc trực suốt ba mươi năm, vào thời khắc này anh lần đầu tiên cảm nhận được ranh giới của một điều gì đó không thể bước qua: sự đối lập giữa hai người.