Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

Chương 68




Edit: Giả Tiên Sinh; Beta: Leslie

Trước khi hôn lễ bắt đầu, Quan Tử Sơn, Đinh Nãi Xuyên và những bạn cấp 3 của cô dâu được mời ngồi một bàn. Bởi không phải ai cũng có thời gian, vả lại Bạch Hà cũng không phải mời hết tất bạn bè nên thiếu đi một vài người so với lúc họp lớp, nhìn sơ qua không quá hai mươi người.

Nhưng trong lễ đường có rất nhiều bàn, gần như chật kín cả căn phòng, ngoại trừ bạn học của cô dâu chú rể còn có thân thích hai bên nữa. Quan Tử Sơn nhìn lướt một vòng, quang cảnh thật ồn ào náo nhiệt. Anh chặc lưỡi, đám cưới này thật là lớn, người không biết còn tưởng là ngôi sao nào đó đang kết hôn kia.

Bởi vì các bàn đều không quen nhau nên Quan Tử Sơn cũng không muốn giống như hotboy khối kia giơ chén rượu xung quanh tìm người trò chuyện, anh chỉ yên lặng ngồi chơi di động.

Sau khi mở Weibo đã lâu không vào, Quan Tử Sơn sờ sờ cằm, chụp một tấm ảnh chữ song hỉ trên chính đường hôn lễ rồi đăng lên Weibo.

[CV Canh Hạt Sen]: Đang dự hôn lễ của bạn học, chút nữa phải ăn thiệt nhiều, nếu không sẽ có lỗi số tiền mừng của tôi rồi.

Vốn dĩ hình tượng của Quan Tử Sơn là một nam thần lạnh lùng vạn năm không xuất hiện nên khi weibo của anh vừa đăng đã khiến cho thế giói sôi trào, mọi người đồng loạt tranh nhau giật tem. Vừa refresh một cái, Quan Tử Sơn phát hiện toàn là các comment giật tem giật bì thư, một lúc sau mới có comment đứng đắn:

[Á á á nam thần, em mốn sinh con trai cho anh].

[Á á á á nam thần em muốn sinh khỉ con* cho anh].

*Tương đương với “rụng trứng” của bên mình =))

[Á á á á á nam thần em muốn sinh vườn bách thú cho anh].

Quan Tử Sơn:…

Bởi vì tâm trạng vui vẻ, sau khi đọc những comment đó xong, Quan Tử Sơn cong khóe miệng đăng tiếp một Weibo khác.

[CV Canh Hạt Sen]: Tôi muốn quán triệt kế hoạch quá gia đình, chỉ sinh một đứa được rồi, hơn nữa nhiều quá tôi nuôi không nổi.

Sau khi đăng xong, Quan Tử Sơn lại đọc comment, có thêm một tràng dài comment muốn sinh con cho nam thần, nuôi không nổi thì họ sẽ nuôi giúp.

Quan Tử Sơn nhịn không được nở nụ cười tươi rói, Đinh Nãi Xuyên ngồi bên cạnh im lặng sáp qua nhìn, nhất thời cảm thấy cạn lời.

Một lát sau, cậu mới sâu kín nói một câu:

– Không ngờ em lại muốn giấu anh  để sinh con với người khác.

Quan Tử Sơn suýt nữa bị sặc nước miếng, sau khi bình tĩnh lại anh có chút dở khóc dở cười nói:

– Chỉ đùa một chút thôi mà.

Đinh Nãi Xuyên lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của Quan Tử Sơn, tiếp tục sâu kín nói:

– Có phải em rất vui khi có nhiều em gái muốn sinh con cho em như vậy không?

Quan Tử Sơn cười nhẹ một tiếng, vươn tay véo mạnh đùi Đinh Nãi Xuyên, thấp giọng nói:

– Đừng nghĩ lung tung, chúng ta đều cong cả rồi, tính hướng của anh và em như đạn ra khỏi nòng, có muốn trở lại cũng không được đâu. Em nói  cho anh biết nhá, anh đã bẻ cong em rồi thì đừng bao giờ nghĩ em sẽ thẳng lại được, nên anh phải chịu trách nhiệm với em cả đời đó.

Đinh Nãi Xuyên sửng sốt nhìn ánh mắt đen láy của Quan Tử Sơn.

– Yên tâm, nếu thật sự muốn sinh con thì em cũng chỉ muốn anh sinh cho em thôi. – Quan Tử Sơn nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Đinh Nãi Xuyên. – Sinh con cho em nhé.

Lần này đến phiên Đinh Nãi Xuyên bị bị sặc, cậu ho khan hai tiếng, vành tai hơi đỏ lên:

– Anh sinh không được…

– Chuyện tương lai ai mà nói chắc được. – Quan Tử Sơn cười ranh mãnh, dĩ nhiên là anh biết Đinh Nãi Xuyên không sinh được rồi, chẳng qua anh chỉ muốn đùa chơi mộ chút mà thôi. Ngay sau đó, anh vươn tay đặt lên bụng Đinh Nãi Xuyên. – Nói không chừng chỉ cần chúng ta cố gắng một chút thì nơi này có thể có em bé đó.

Rốt cuộc, dưới sự đùa giỡn của Quan Tử Sơn, Đinh Nãi Xuyên bừng tỉnh liếc anh một cái nhưng ánh mắt lại không hề có lực sát thương mà lại dịu dàng đến không chịu được, tựa hồ còn có chút thẹn thùng.

Một lát sau, cậu có chút không phục nói:

– Dù có sinh thì cũng là em sinh chứ.

Quan Tử Sơn cười hì hì nhìn Đinh Nãi Xuyên. Thấy đôi tai ửng đỏ cùng với ánh mắt dịu dàng của cậu, bỗng nhiên anh cảm thấy rung động, tay đặt trên bụng Đinh Nãi Xuyên chậm rãi đi xuống.

Mọi người đều nói nói sắc đẹp của người con gái mê hoặc người khác nhưng họ đâu ngờ, sắc đẹp của người con trai cũng làm được như vậy.

Chân Đinh Nãi Xuyên vừa thon vừa dài, vóc người lại hoàn hảo. Dù có  ngồi xuống đi nữa thì chiều cao kia cũng không thể xem thường được. Nếu so sánh với những người xung quanh thì cậu lúc nào cũng  làm cho người ta có cảm giác nổi trội hơn một chút. Tứ chi của cậu thon dài cân xứng, hình thể như ma – nơ – canh trong shop quần áo vậy. Hơn nữa, khuôn mặt cậu lại càng không thể chê vào đâu được, cả người đều tỏa ra khí thế knock – out kẻ khác.

Không lâu sau đó, Quan Tử Sơn nhận ra hơn phân nửa con gái trong bàn này đều nhìn Đinh Nãi Xuyên, thậm chí cả các bàn khác cũng y như thế.

Không thể không thừa nhận là, nếu không biết rõ tính tình của cậu thì người ngoài thật sự sẽ bị vẻ đẹp trai của cậu mê hoặc ngay.

Quan Tử Sơn cười thầm trong lòng một chút, bàn tay đặt trên bụng Đinh Nãi Xuyên lại tiếp tục đi xuống. Kiểu sờ khiêu khích này khiến cả người Đinh Nãi Xuyên cứng lại, cậu trừng mắt nhìn Quan Tử Sơn một cái, biểu cảm nửa muốn nói anh mau thu tay về nửa lại không.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu Quan Tử Sơn chủ động như vậy.

Quan Tử Sơn không để ý đến nội tâm dang giãy dụa pha lẫn chờ mong của Đinh Nãi Xuyên, bàn tay lại sờ đến bụng dưới của cậu. Sau đó, anh vươn hai ngón tay khều khều đùi cậu một cái. Rốt cuộc, Đinh Nãi Xuyên không nhịn nổi nữa mà khép hai chân lại, kẹp lấy bàn tay Quan Tử Sơn, ý đồ ngăn cản anh làm xằng làm bậy.

Dù mặt Đinh Nãi Xuyên vẫn tỉnh queo nhưng vành tai cậu đã đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Để che lấp sự khác thường của mình, cậu cúi đầu uống một hớp nước trà.

Quan Tử Sơn cười khẽ một tiếng, anh nhìn lúc Đinh Nãi Xuyên uống nước mà cổ họng cứ trồi lên lộn xuống khiến cho vài em gái xung quanh trợn trừng mắt. Cảm giác cứ như đồ đạc của mình bị người khác mơ ước, trên mặt Quan Tử Sơn không tỏ vẻ gì nhưng bàn tay bị Đinh Nãi Xuyên kẹp lấy lại tiếp tục không an phận lần nữa.

Đinh Nãi Xuyên cứng người, muốn kẹp tay Quan Tử Sơn chặt hơn nữa anh nhưng lại thò một ngón tay ra, gãi nhẹ bên trong đùi cậu. Thừa lúc Đinh Nãi Xuyên thả lỏng bắp đùi, bàn tay Quan Tử Sơn lại tiếp tục sờ mó lung tung.

Tiếng hít thở của Đinh Nãi Xuyên càng ngày càng nặng, sau tai nổi lên một mảnh đỏ bắt mắt, cậu cúi đầu lén nhìn Quan Tử Sơn, trong ánh mắt tràn ngập cảm xúc yêu hận phức tạp.

Nhưng vào lúc này, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Bạch Hà mặt áo cưới trắng tinh khoát tay một thanh niên lên lễ đài, mọi người bên dưới hội trường nhiệt liệt hoan hô bộn họ rầm rộ. Quan Tử Sơn dừng một chút, thấy những em gái kia đều dời sự chú ý lên người cô dâu chú rể nên khẽ đưa một ngón tay cào nơi hạ bộ của Quan Tử Sơn rồi lại nhanh chóng rút về ngồi nghiêm chỉnh, bộ dạng nghiêm túc chờ mong hôn lễ bắt đầu.

Đinh Nãi Xuyên thở gấp gáp một chút, có chút bất mãn nhìn lại Quan Tử Sơn nhưng lại thấy lực chú ý của cậu đặt trên người cô dâu chú rể rồi. Nhất thời, cậu cảm thấy nghẹn khuất khi cậu cúi xuống nhìn đũng quần của mình trong khi cái tên gây ra hậu quả nghiêm trọng này đã đặt hết chú ý lên lễ đài kia rồi.

Hôm nay, Bạch Hà mặc môt bộ váy cưới màu trắng, bới hết tóc lên, cả người còn xinh đẹp hơn vài phần so với bình thường, khi cô mỉm cười toát ra nét vừa thanh thuần vừa thành thục hợp. Bên cạnh cô là một chàng trai mặc tây trang, diện mạo không đến nỗi lóa mắt nhưng cũng thuộc loại ưa nhìn, anh không tính là trẻ nhưng cũng có nét chín chắn thành thục, quan trọng là cử chỉ của anh đều thể hiện bản thân là thành phần trí thức, còn có chút giống như một vị công tử sinh ra trong gia đình danh giá.

Bình thường Quan Tử Sơn, không ưa tám chuyện nhung khi nghe người cùng bàn nhỏ giọng bàn tán, anh mới biết được hóa ra chú rể là một công tử hàng thật giá thật. Ông và bố anh ta đều là người có địa vị ở thành phố D chứ không phải nhà giàu mới nổi còn mẹ của anh thuộc gia đình danh giá, có tri thức lễ nghĩa. Bản thân của anh cũng là một người tài giỏi, tuổi còn trẻ đã tự gầy dựng sự nghiệp, công ty phát triển rất tốt. Tóm lại, ngoại trừ diện mạo có chút bình dân thì anh chính là kiểu đàn ông vừa thành đạt giàu có mà mọi người vẫn thường nhắc đến.

Nhưng làm người không nên tham lam, nếu tốt ở mặt này, thì hiển nhiên mặt khác sẽ không được hoàn mỹ.

Theo bản năng, Quan Tử Sơn nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái, thầm nghĩ rằng Đinh Nãi Xuyên cũng coi như là xứng với danh hiệu vừa đẹp trai lại vừa có tiền này dù gia cảnh của cậu không phải giàu nứt đố đổ vách nhưng cũng cao hơn mặt bằng chung rất nhiều.

Nhưng Quan Tử Sơn cũng không quá mong chờ Đinh Nãi Xuyên sẽ đạt được danh hiệu kia vì nói gì nói không ai là hoàn hảo cả, ví dụ như chồng của Bạch Hà. Tuy anh ta có nhiều tiền nhưng lại không đẹp trai như anh người yêu của anh đâu còn Đinh Nãi Xuyên lại không có nhiều tiền nhưng cậu ấy lại có nhan sắc đó!!!

Không sai, đối với một tên nhan khống như Quan Tử Sơn mà nói thì vẻ đẹp còn quan trọng hơn tiền bạc, dĩ nhiên không có nghĩa là anh không yêu tiền. Thế nhưng khi đã coi như là có của ăn của để thì anh sẽ không bao giờ lựa chọn người xấu nhưng có tiền, bởi dù sao đi nữa thì tiền là nhất thời còn sắc đẹp là cả đời đó.

Quan Tử Sơn lại nhìn Đinh Nãi Xuyên một lần nữa rồi thầm tán thưởng cặp mắt của mình. Ngẩng đầu lên, lực chú ý của anh tiếp tục đặt trên người Bạch Hà. Nhìn Bạch Hà mặc áo cưới, mỉm cười hạnh phúc khoát cánh tay một người đàn ông xa lạ chậm rãi bước đi, bỗng dưng Quan Tử Sơn cảm thấy có chút giật mình, cứ như là trở về thời trung học vậy.

Khi còn học trung học, Bạch Hà là hoa khôi của lớp họ, cơ hồ là đề tài không thể thiếu trong những cuộc trò chuyện của bọn con trai trong khối. Mặc dù ban đầu Quan Tử Sơn không có cảm giác đặc biệt gì  với Bạch Hà nhưng sau vài lần nói chuyện phiếm với bọn họ, anh cũng bắt đầu để ý đến cô bạn học thanh thuần như hoa bách hợp này. Kỳ thật hiện giờ, Quan Tử Sơn đã còn nhớ rõ cô gái năm đó anh từng để ý là như thế nào nhưng khi thấy Bạch Hà cười hạnh phúc bên cạnh chú rể của mình thì Quan Tử Sơn lại chợt nhớ tới hạt mầm mà anh đã từng gieo trong lòng mình. À, chẳng qua cũng chỉ là một nụ cười mà thôi.

Anh nhớ lại cười ngây thơ của Bạch Hà, tuy gương mặt của cô còn non nớt nhưng đã gần như có dáng vẻ xinh đẹp của hiện giờ. Không biết khi đó cô đang cười vì chuyện gì mà cả hai mắt đều cong lên, trên má treo hai lúm đồng tiền nhợt nhạt. Đó là lần duy nhất trong đời Quan Tử Sơn thầm mến một cô gái, nhưng không đợi chồi cây kia mọc lên đã bị cún siêu bự ngồi bên cạnh anh “gâu” một tiếng nuốt mất.

Giờ phút này, Bạch Hà cười đến cả gương mặt căng đầy hạnh phúc, không còn ngây thơ như năm đó. Hình ảnh cô gái nhỏ mà Quan Tử Sơn thầm mến năm xưa đã phai nhòa theo năm tháng mất rồi.

Đột nhiên, Quan Tử Sơn thấy hơi buồn rầu. Ngay cả crush năm xưa của mình cũng đã lập gia đình rồi, giờ xem ra đời này của mình chỉ có thể là một chàng gay mà thôi. Đang buồn rầu, Quan Tử Sơn chợt cảm thấy trên đùi mình ấm ấm. Hóa ra có một bàn tay ngang nhiên đặt lên đùi anh. Nhìn theo bàn tay kia, anh thấy Đinh Nãi Xuyên đang liếc mình:

– Em đang nhìn gì đó?

Quan Tử Sơn biết Đinh Nãi Xuyên lại ghen bậy nhưng vẫn không đẩy tay cậu ra mà chỉ đáp bâng quơ:

– Em đang ngắm cô dâu.

– Cô ta có gì đẹp hơn anh mà nhìn chứ? – Tuy Đinh Nãi Xuyên không muốn ghen vớ vẩn nữa nhưng khi thấy Quan Tử Sơn cứ ngây người nhìn Bạch sao cậu có thể nhịn được chứ? Nhịn được thì không phải là đàn ông!

– Đương nhiên không đẹp bằng anh rồi. – Quan Tử Sơn mỉm cười, nghiêng người qua nói khẽ vào tai Đinh Nãi Xuyên. – Lúc nãy em nghĩ, chờ đến khi chúng ta kết hôn, nếu anh mặc bộ áo cưới trắng tinh kia đảm bảo sẽ đẹp hơn Bạch Hà nhiều.