Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

Chương 56




Biên tập: Hoài Phong

Thừa dịp Đinh Nãi Xuyên vào trong phòng tắm rửa mặt, Quan Tử Sơn gọi điện thoại cho tiểu Kiều, dặn cô hôm nay không cần đi làm.

“Không cần đi làm? Vì sao vậy ạ? Hôm nay là ngày đặc biệt gì hả anh?” Tiểu kiều ở đầu dây bên kia sửng sốt hỏi lại.

Quan Tử Sơn dừng một chút, theo bản năng nhìn dáng người cao ngất của Đinh Nãi Xuyên đang ngậm bàn chải đánh răng trong phòng tắm, thản nhiên trả lời một câu: “…Chủ tiệm có tin vui.”

Tiểu kiều lại ngơ ngác, nhưng không đợi cô mở miệng hỏi lại, anh đã quyết đoán tắt máy.

Lúc Đinh Nãi Xuyên đánh răng xong đi ra khỏi phòng tắm, Quan Tử Sơn đang chuẩn bị xuống lầu.

“Chẳng phải nói hôm nay không mở cửa tiệm sao?” Đinh Nãi Xuyên cho rằng Quan Tử Sơn vẫn kiên trì muốn đi xuống lầu mở cửa tiệm, nhất thời không vui lắm, “…Cậu nói không giữ lời gì cả.” Cậu hít hít mũi tủi hờn oán giận một câu.

Quan Tử Sơn thiếu chút nữa bị giọng điệu nửa giận dỗi nửa làm nũng của Đinh Nãi Xuyên chọc cười, anh nhịn cười thật lâu mới nói trong trạng thái bất lực: “Hôm nay không mở cửa tiệm, tôi chỉ đi xuống treo bảng đóng cửa thôi, để thông báo cho khách hàng còn biết.”

Nghe vậy mặt mày Đinh Nãi Xuyên nhất thời hớn hở hẳn lên, tươi cười ngốc đến nỗi Quan Tử Sơn không đành lòng nhìn thẳng, giờ khắc này quả thực cậu tựa như một đứa trẻ vừa ăn được một xiên mứt quả ngọt lịm, mặt mày đầy vẻ vui mừng thỏa mãn.

Thấy ánh mắt Quan Tử Sơn tràn ngập ghét bỏ, biểu tình của Đinh Nãi Xuyên nhất thời trở nên đầy bi thương.

… Quan Tử Sơn bất đắc dĩ hít một hơi, tiến lên phía trước một bước, nâng cằm Đinh Nãi Xuyên lên. Vẻ mặt của Đinh Nãi Xuyên nhất thời hòa hoãn không ít, Quan Tử Sơn thì thoáng ghét bỏ: “Miệng cậu toàn mùi kem đánh răng.”

Nói đến kem đánh răng… Quan Tử Sơn chợt nhớ tới một vấn đề, trong phòng tắm chỉ có một bộ bàn chải thôi mà, như vậy vấn đề ở đây là, Đinh Nãi Xuyên vừa rồi ở trong phòng tắm dùng bàn chải của ai?

Quan Tử Sơn nhếch môi hỏi: “Vừa rồi cậu dùng bàn chải đánh răng của tôi à?”

Lúc này Đinh Nãi Xuyên không đỏ mặt hay bối rối gì, cậu bình tĩnh hỏi ngược lại: “Chúng ta là một mà, dùng cùng một cái bàn chải đánh răng với cậu thì có sao đâu, tôi cũng không chê cậu mà.”

Quan Tử Sơn: “… Nhưng tôi thì có, cám ơn.”

Đinh Nãi Xuyên nhất thời lộ ra biểu tình như bầu trời vừa sụp đổ.

Quan Tử Sơn không có tâm tình đi an ủi tâm hồn bé nhỏ vừa bị tổn thương của con cún bự này, anh xoay người đi xuống lầu treo bảng tạm nghỉ.

Treo xong xuôi, Quan Tử Sơn trở lại trên lầu nằm lên ghế sa lông, anh thật không ngờ rằng tối hôm qua làm lụng vất vả một đêm, lúc anh vừa bước xuống cầu thang chân liền mềm nhũn. Nếu Đinh Nãi Xuyên không kiên trì không cho anh đi mở cửa tiệm, phỏng chừng anh cả ngày hôm nay cũng chẳng làm được gì.

Vốn anh định nằm lên ghế sa lông, nhưng bởi vì mông khó chịu, chỉ có thể thay đổi tư thế, nằm úp sấp trên ghế sa lông.

Đinh Nãi Xuyên đến gần, ngồi xổm trước sa lông chống cằm nhìn Quan Tử Sơn, khóe miệng cong cong.

Quan Tử Sơn ngẩng đầu lên liếc cậu một cái: “Cậu cười ngốc cái gì vậy?”

Đinh Nãi Xuyên cười hì hì: “Xem vợ bé nhỏ của tôi, vợ bé nhỏ thật là dễ nhìn.”

Quan Tử Sơn: “…” Cái người đang ở trước mặt anh là ai vậy, cậu ta vừa nói gì thế?

Đinh Nãi Xuyên nhìn chằm chằm Quan Tử Sơn thật lâu, cho tới khi anh lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, cậu mới cười khẽ một tiếng: “Để tôi giúp cậu xoa thắt lưng nhé, tôi biết massage đấy.”

“Cậu?” Quan Tử Sơn rất hoài nghi, có điều thắt lưng anh quả thật đang đau lợi hại, liền nằm sấp xuống cho Đinh Nãi Xuyên trổ tài.

Tay nghề massage của Đinh Nãi Xuyên quả thật không tồi, sức lực vừa phải, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, cậu xoa mấy vòng Quan Tử Sơn liền thoải mái nheo mắt lại.

… Chẳng qua là cảnh này hình như hơi quen quen thì phải?

Đây không phải là một cảnh trong kịch truyền thanh “Tổng giám đốc bá đạo và chàng mù mát xa” sao? Kế tiếp giám đốc bá đạo nên mỉm cười tà mị lật người kéo chàng mù kia đặt ở dưới thân, đáng tiếc hiện tại vị giám đốc nào đó đang mỏi eo chân nhuyễn, đừng nói đè người, cả sức lực để xoay người còn chẳng có đâu.

Nhưng anh chàng mát xa lại nghiện, xoa xoa bóp bóp trong chốc lát, tay liền không an phận sờ xuống phía dưới, may mắn cậu coi như có chút lý trí, không thật sự tiếp tục làm tới, chỉ hoài niệm lưu luyến cái chỗ hôm qua làm cậu mất hồn kia một lát thôi rồi lại làm như vô tình rời đi.

Quan Tử Sơn ngẩng đầu quét mắt nhìn cậu một cái rồi cúi đầu lấy điện thoại di động ra chơi tiếp.

Sau khi anh đăng nhập QQ, tiếng tích tích liền vang lên liên hồi, Đinh Nãi Xuyên đang cúi đầu xoa bóp cho Quan Tử Sơn vẫn không quên dựng hai lỗ tai lên, ánh mắt cũng không an phận hướng đến màn ảnh điện thoại của anh.

Quan Tử Sơn nhìn qua, phát hiện người nào đó đang nhìn, liền nhấn vào khung đối thoại.

[Vụ Tỏa Liên Giang] Anh hai ~ ngày mai trường em tổ chức họp phụ huynh, anh sẽ tới chứ? QAQ

[Canh Hạt Sen] Ừ, anh sẽ đến mà.

Quan Tử Sơn đương nhiên không quên chuyện này, tuy rằng tình huống hiện tại của anh chẳng mấy tốt lắm, nhưng trước ngày mai hẳn là có thể khôi phục, việc này sẽ không có vấn đề gì… Chỉ cần đêm nay Đinh Nãi Xuyên đừng manh động gì cả.

Nghĩ đến đây, Quan Tử Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái.

Người sau đang lặng lẽ nhìn lén anh nahứn tin với Quan Tử Ngọ, không cẩn thận đụng phải ánh mắt của Quan Tử Sơn, cậu vội vàng thu hồi ánh nhìn, nghiêm trang chững chạc tiếp tục giúp anh mát xa.

Quan Tử Sơn: “…”

Khóe miệng Quan Tử Sơn hơi giật giật, lại cúi đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với cậu em nhà mình.

[Vụ Tỏa Liên Giang] Anh hai tốt nhất ~(≧▽≦)/~

[Vụ Tỏa Liên Giang] Anh hai, kì thi vừa rồi em đứng hạng hai trong lớp đó!

[Canh Hạt Sen] Giỏi lắm!

[Vụ Tỏa Liên Giang] /(w)/

“… Xì.”

Quan Tử Sơn ngẩng đầu, liền thấy Đinh Nãi Xuyên đang nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như vừa rồi người phát ra âm thanh khả nghi không phải là cậu.

Nhưng không bao lâu sau khi Quan Tử Sơn cúi đầu, Đinh Nãi Xuyên lại nhịn không được ghé sát lại, đem thân hình khổng lồ cao 1m9 của cậu chen lên sô pha, vốn Quan Tử Sơn đang nằm rất tốt, nhưng khi cậu chen lên thì lại là chuyện khác.

Cái ghế này tuy rằng không nhỏ, nhưng cũng chỉ đủ cho một người trưởng thành nằm thôi, hai người cùng nằm lên thật sự sẽ rất miễn cưỡng. Quan Tử Sơn đang định đạp Đinh Nãi Xuyên xuống, nói thì chậm, làm lại nhanh, trong nháy mắt Đinh Nãi Xuyên cực kỳ lanh trí ôm chặt lấy anh, sau đó xoay người một cái, đặt mình dưới thân Quan Tử Sơn.

Chờ anh kịp phản ứng thì cả người anh đã ghé vào ngực Đinh Nãi Xuyên, mà cậu thì trưng ra vẻ mặt đắc ý dào dạt nằm ở dưới anh, làm đệm thịt cho anh, hai móng vuốt còn đặt trên eo massage cho anh.

Quan Tử Sơn cũng lười đá Đinh Nãi Xuyên xuống, liền dùng tư thế này ghé vào ngực cậu nhắn tin với Quan Tử Ngọ.

[Canh Hạt Sen] Nhưng em vẫn phải tiếp tục cố gắng đấy, thế người được hạng nhất là ai?

[Vụ Tỏa Liên Giang] Là thằng quỷ đáng ghét kia! QAQ

Quan Tử Sơn sửng sốt mấy giây mứoi nhắn lại.

[Canh Hạt Sen] Là Đinh Vĩnh Tư à?

Qua một hồi lâu, Quan Tử Ngọ mới không tình nguyện nhắn một câu: QAQ Vâng.

“Hừ.”

Đỉnh đầu truyền tới một thanh âm khả nghi.

Quan Tử Sơn ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt khinh thường của Đinh Nãi Xuyên, nhíu mày hỏi: “Cậu ghét em trai của mình lắm sao?”

Mặt Đinh Nãi Xuyên bình tĩnh đáp: “Là do bản thân nó không thể làm người khác thích nó được.”

Quan Tử Sơn suy nghĩ một chút, anh quen hai người đều quen biết với Đinh Vĩnh Tư, nhưng cố tình hai người kia đều không thích Đinh Vĩnh Tư, xem ra cậu ta đúng là không được nhiều người yêu thích.

[Canh Hạt Sen] Tại sao tên nhóc kia lại một mực tìm cách đối phó với em vậy?

[Vụ Tỏa Liên Giang] Em chịu, ai mà biết được QAQ

[Canh Hạt Sen] Có phải em đã làm gì để tên nhóc kia chướng mắt không?

[Vụ Tỏa Liên Giang] Em và cậu ta không gặp nhau nhiều mà, chỉ chung nhóm làm việc một lần hồi lớp 10 thôi, lúc đó cậu ta hơi kì lạ.

[Canh Hạt Sen] Em kể cho anh nghe nào?

[Vụ Tỏa Liên Giang] Khi học môn tiếng Anh, trước đó một tuần thầy giao cho chúng em một nhiệm vụ, nhiệm vụ đó bắt chúng em tự tìm một bạn học để tạo thành tổ, hai người một tổ hợp tác luyện tập nói chuyện bằng tiếng Anh. Bởi vì khi ấy chúng em mới vừa khai giảng, tất cả mọi người đều không biết nhau, trên cơ bản đều là tùy tiện chọn người, sau đó lớp chúng em có lập một nhóm trên QQ, cậu ấy liền nhắn tin cho em, hỏi em có muốn hợp tác với cậu ấy không.

[Canh Hạt Sen] Sau đó thì sao?

[Vụ Tỏa Liên Giang] Sau đó em liền đồng ý, cậu ấy hỏi tên em là gì, em bảo em tên là Quan Tử Ngọ, thật lâu sau cậu ấy mới nhắn qua hai chữ ‘Con trai?’. Thế rồi… chẳng có sau đó nữa… Em nhắn tin cho cậu ấy mấy lần nhưng đều không được trả lời, có điều bởi vì những người khác đều đã có tổ, cuối cùng chúng em đành phải hợp tác, nhưng cậu ấy vẫn luôn đen mặt, luôn hung dữ với em.

…Quả thực rất khó hiểu, Quan Tử Sơn im lặng trong chốc lát, bởi vì anh nhớ tới dáng vẻ Quan Tử Ngọ lúc vừa mới lên trung học, tuy rằng trước kia anh không quá quan tâm người em này, nhưng ngoại hình của em trai như thế nào anh vẫn nhớ rõ. Khi vừa lên trung học quả thật Quan Tử Ngọ giống hệt một cô bé, hơn nữa gương mặt cậu trắng nõn thanh tú, vừa nhìn thấy đúng là giống nữ sinh.

…Hơn nữa khi ấy không phân đồng phục nam nữ, nói cách khác nam nữ đều mặc chung một kiểu, Quan Tử Ngọ bị người ta nhìn thành một cô bé cũng không phải không có khả năng.

Đinh Vĩnh Tư ôm ấp tình cảm của mình chạy đến tìm cô bé Quan Tử Ngọ để làm quen, kết quả phát hiện nữ sinh mình thích lại là một bạn nam, trái tim thiếu niên thoáng cái vỡ vụn rơi đầy đất chăng?

Nghĩ đến khả năng này, Quan Tử Sơn liền nhịn không được bật cười, anh cười đến nỗi ngực đều rung rung, Đinh Nãi Xuyên bởi vì tư thế hơi bất tiện nên không thấy được di động của Quan Tử Sơn, nhất thời gấp gáp duỗi cổ muốn nhìn, lại bị Quan Tử Sơn cơ trí né tránh.

Quan Tử Sơn né xong lại tiếp tục ghé vào người Đinh Nãi Xuyên chơi di động, nhìn cậu lộ ra vẻ mặt buồn bực, anh nhịn không được cười ngã vào ngực cậu, cười càng thêm vui vẻ.

Một lát sau, Quan Tử Sơn đặt cằm lên ngực Đinh Nãi Xuyên, chính diện nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Này, hình như em trai cậu thích em trai tôi đấy.”

Đinh Nãi Xuyên sửng sốt một lát, sau đó có chút mờ mịt hỏi lại: “…Thật không?”

Quan Tử Sơn biết Đinh Nãi Xuyên có quan hệ không vui vẻ lắm với Đinh Vĩnh Tư, phỏng chừng hỏi cũng vô ích, liền cười lắc lắc đầu: “Hình như vậy, thế giới của người trẻ chúng ta không hiểu được đâu.”

“Cậu già lắm rồi à?” Đinh Nãi Xuyên đưa tay sờ mặt Quan Tử Sơn, giọng có chút không vui.

“…So với cậu thì tôi già rồi.” Quan Tử Sơn cười đáp.

“Chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà thôi.”

Đinh Nãi Xuyên vuốt mặt Quan Tử Sơn, nhịn không được ghé lại hôn một cái. Anh chôn mặt ở ngực Đinh Nãi Xuyên, buồn một hồi lâu, mới cười nói một câu: “…Ngực cậu còn rất lớn nữa.”