Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

Chương 3




Biên tập: Mộ Vũ

Tắm rửa xong xuôi, cả người Quan Tử Sơn đầy hơi nước đi ra khỏi phòng tắm.

Anh vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa mở máy tính lên. Sau khi khởi động xong, anh ném khăn mặt sang bên cạnh, ngồi trên sô pha ôm máy tính bắt đầu lướt web.

Quan Tử Sơn vừa đăng nhập vào biểu tượng chú chim cánh cụt của QQ, ngay tức thì trên màn hình nhảy ra hơn mười lời mời kết bạn, còn có đủ các loại khung trò chuyện riêng và trò chuyện nhóm, xem lướt qua một lần những lời mời kết bạn xong, anh mới bình tĩnh từ chối từng cái.

Ấn tắt những lời mời kết bạn, Quan Tử Sơn không nhanh không chậm ấn vào mấy khung trò chuyện riêng đang nhấp nháy cực kỳ mãnh liệt kia.

[Kế hoạch] Canh Hạt Sen sama! Quỳ xuống! Cầu! Nhận! Kịch!

[Nhị Nguyệt Thanh] Gần đây ít thấy ái phi login nhỉ? Trẫm có chút không vui!

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Gần đây bận rộn lắm sao? Có mệt không?

Quan Tử Sơn đầu tiên là chậm chạp trả lời [Kế hoạch] Dạo này bận, không nhận kịch mới.

Lại trả lời [Nhị Nguyệt Thanh] Lăn đi, dạo này tôi bận lắm.

Cuối cùng trả lời [Tuyết Ủng Quan Sơn] Mệt thành cún con rồi.

Ở trong hiện thực, Quan Tử Sơn tuy rằng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, nhưng trên mạng anh cũng là đại thần nắm giữ số lượng fan lớn trong giới võng phối – ID của anh là Canh Hạt Sen.

Mặc dù tự mình khen mình rất nổi thì có vẻ hơi kì quái, ngại ngùng, nhưng quả thật Quan Tử Sơn rất nổi tiếng, từ khi anh bước vào giới võng phối tới nay, nhận bộ kịch truyền thanh nào liền nổi bộ kịch ấy, có thể ví như heo mẹ năng suất cao. Chẳng qua điều quan trọng nhất không chỉ là hiệu suất của anh rất cao, mà chất lượng tác phẩm còn rất tốt, cái được gọi là tác phẩm kinh điển thì nhiều không đếm xuể.

Có điều quan trọng nhất là công âm trong giới võng phối vốn khó cầu.

Chất giọng của Quan Tử Sơn là giọng công chính gốc đủ tiêu chuẩn, quả thực khí phách chuẩn công, hoàn toàn tự nhiên, hơn nữa nhân vật anh nhận cơ bản đều là công, nhân vật thành danh cũng quá nửa là đế vương công, tà mị công, khí phách công, phúc hắc công, tóm lại là công kiểu nào cũng từng thử qua.

Bởi vậy, Quan Tử Sơn cũng được nhóm fan của anh gọi là “Tổng công đại nhân”, có thể nói là tổng công trong giới công, đại cường công trong số các tổng công.

Có điều Canh Hạt Sen mặc dù là đại thần trong truyền thuyết, nhưng một chút kiêu ngạo ra vẻ ta đây của đại thần cũng không có.

Nghe nói có đại thần mỗi khi nhận kịch đều sẽ mang theo cả điều kiện, lên giọng với tổ kịch hoặc là lôi cái tự cao của đại thần ra kéo dài thời gian giao âm. Tuy nhiên Canh Hạt Sen chưa bao giờ làm vậy, anh nhận kịch thì sẽ hoàn thành cho tốt, sẽ không lấy thân phận cao mà làm khó người khác, không chỉ có thái độ tốt mà còn có giao âm thô đúng hạn, ngay cả hối cũng không cần người khác hối, cực kỳ ít phải lo đến.

Bởi vậy, mỗi ngày Kế Hoạch tìm đến Quan Tử Sơn cầu nhận kịch quả thực nhiều như lông chân, hầu như mỗi ngày anh đăng nhập đều nhận được hơn mười lời mời kết bạn, những cái đó hiển nhiên đều do mấy nhân vật bé nhỏ gửi tới, đủ loại lời lẽ, hình ảnh bán manh, nội dung đơn giản là: Sama! Quỳ cầu nhận kịch!

Nếu như trước kia, có lẽ Quan Tử Sơn còn có thể nhẹ nhàng giải thích hai ba câu rồi từ chối bọn họ, nhưng mà hôm nay anh thật sự không có tâm trạng đó.

Thời gian gần đây anh luôn vội vội vàng vàng chuyện cửa hàng, từ sớm đã đăng lên weibo nói gần đây bận không nhận kịch mới, những nhóm Kế Hoạch từng nhiều lần hợp tác với anh đều không tìm đến nữa. Cố tình hết lần này đến lần khác những Kế Hoạch mới không có mắt tìm đến làm phiền nick QQ của anh. Thế cho nên Quan Tử Sơn dứt khoát làm như không phát hiện, xóa hết những lời mời kết bạn đó.

[Kế Hoạch] Sama~ anh vẫn chưa hết bận sao? Nhưng lần này thật sự chúng em rất cần anh!

[Canh Hạt Sen] Hai ngày nay thật sự bận quá, em cứ tìm người khác đi!

[Kế Hoạch] Nhưng em cảm thấy sama là người thích hợp nhất với nhân vật kia.

[Canh Hạt Sen] Gửi kịch bản cho anh xem chút.

Quan Tử Sơn tuy bận đến nỗi không có thời gian cho việc khác, có điều cô nàng Kế hoạch này đã từng hợp tác rất nhiều lần với anh, hơn nữa anh biết Kế Hoạch cũng không phải là người thích làm khó người khác. Nếu nhất quyết muốn tìm đến anh, chắc chắn cô nàng có lý do của mình.

Mở tệp tin Kế Hoạch gửi đến, Quan Tử Sơn nhất thời sửng sốt.

[Canh Hạt Sen] “Gặp quỷ”? Các em có thể được trao quyền làm “Gặp quỷ” sao?

[Kế Hoạch] Hehe~ Tốn trăm cay nghìn đắng mới lấy được đấy. Thế nào ~ Anh nhận không?

[Canh Hạt Sen] ……

[Canh Hạt Sen] Anh nhận.

[Kế Hoạch] Biết sama là người tốt nhất mà ~ *chụt chụt*

[Canh Hạt Sen] Chụt chụt!

Không trách được sao Quan Tử Sơn lại nhận lời nhanh đến vậy, “Gặp quỷ” này chính là quyển tiểu thuyết anh thích nhất.

Có điều nghe nói tác giả của “Gặp quỷ” rất lạnh lùng xa cách, trước đó không biết có bao nhiêu Kế Hoạch tìm anh ta muốn xin quyền đều bị từ chối, Quan Tử Sơn vẫn luôn cảm thấy thật đáng tiếc khi tiểu thuyết mình thích nhất không thể ra kịch truyền thanh. Sâu trong lòng anh cũng rất muốn có thể phối âm cho tiểu thuyết này, bởi vậy bây giờ cơ hội này tới, đương nhiên anh không thể chối từ.

Tất nhiên, hoạt động quảng cáo cho tiệm bánh vẫn phải làm, Quan Tử Sơn cân nhắc một lát, quyết định suốt đêm nay nhanh chóng lập ra kế hoạch, sau đó dành một ít thời gian để đọc lại nguyên tác tiểu thuyết và kịch bản của “Gặp quỷ”.

Sau khi đưa ra quyết định, anh thở ra một hơi, ngẫm lại việc có thể phối âm cho tiểu thuyết mình thích còn có chút kích động.

Quan Tử Sơn thoải mái từ thể xác đến tinh thần mà ấn vào khung trò chuyện riêng thứ hai.

[Nhị Nguyệt Thanh] Ái phi dạo này cưng bắn lắm hở? Trẫm khó khăn lắm mới được trao quyền “Gặp quỷ”, xem ra cưng không dành được thời gian để nhận kịch rồi?

[Canh Hạt Sen] Tôi mới nhận xong.

[Nhị Nguyệt Thanh] Lòng trẫm rất được an ủi, ái phi quả nhiên vẫn thương trẫm mờ.

[Canh Hạt Sen] Cút mau, không nói giỡn với anh nữa, còn có người tìm tôi.

Nhị Nguyệt Thanh cũng là một đại thần trong giới, là một công âm giống Quan Tử Sơn. Chỉ là anh ta mặt dày lưu mạnh hơn Quan Tử Sơn rất nhiều, trên cơ bản gặp người là dụ dỗ, gặp người là trêu chọc, há mồm ngậm miệng đều là ái phi ái phi, ngay cả Quan Tử Sơn cũng không hiểu tại sao mình sẽ trở thành bạn bè tốt với cái tên dở người như vậy.

Sau khi đuổi Nhị Nguyệt Thanh đi, Quan Tử Sơn lại nhấn vào khung trò chuyện riêng thứ ba.

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Dạo này bận chuyện mở tiệm bánh sao?

[Canh Hạt Sen] Đúng vậy, quả thực bận thành cún con rồi! Trước kia tôi còn nghĩ rằng mở cửa hàng là một chuyện rất dễ chứ, sự thực chứng minh tôi quá ngây thơ rồi!

[Tuyết Ủng Quan Sơn] Nếu bận quá thì tuyển thêm vài người đi, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá.

[Canh Hạt Sen] Tiệm của tôi mới khai trương được mấy ngày thôi, nào có buôn bán nhiều nhặn gì, mời người làm thì không có tiền lương cao đâu, tôi đang lo sắp xếp hoạt động quảng cáo như thế nào thôi!

Tuyết Ủng Quan Sơn cũng là bạn tốt nhất trong giới của Quan Tử Sơn, tuy địa vị của cậu ta không cao bằng Quan Tử Sơn và Nhị Nguyệt Thanh, nhưng cũng được coi như là nổi tiếng. Không giống Nhị Nguyệt Thanh đùa giỡn tất cả mọi người, Tuyết Ủng Quan Sơn cực kỳ quan tâm tới bạn bè, bởi vậy Quan Tử Sơn thường xuyên sẽ kể hết mọi phiền não và khó khăn trong cuộc sống cho người bạn không biết mặt này.

Cũng có lẽ bởi vì anh độc thân lâu lắm rồi, nên những quan tâm của Tuyết Ủng Quan Sơn thỉnh thoảng cũng sẽ khiến anh sinh ra ảo giác rằng đối phương đang thầm mến mình.